"Chẳng lẽ em thật sự không nhìn ra, cậu ta thích em sao?"

Tôi bị lời của Lê Diệu Phàm làm cho sợ ngây người, cảm giác đầu tiên chính là cảm thấy anh ta đang đùa tôi, tức giận nói: "Anh đùa giỡn cái gì vậy, tiểu Kiệt và tôi thân như chị em, sao có thể thích tôi? Anh không nên nói lung tung!"

Lê Diệu Phàm nhíu mày: "Nếu không phải vì thích em, cậu ta có ba lần bốn lượt đi tìm em? Sẽ vì em mà liều mạng với anh? Sẽ vừa thấy em liền bỏ rơi vị hôn thê? Nhưng anh nghĩ không ra, có người đàn ông nào sẽ xuất phát từ tình chị em không hề huyết thống, vì một người phụ nữ mà làm việc này."

"Không có khả năng!" Tôi liều mạng lắc đầu: "Tiểu Kiệt vì coi tôi là chị gái, cho nên mới muốn bảo vệ tôi, căn bản không phải như anh nghĩ. Từ nhỏ anh không có anh chị em, sao có thể biết được cảm giác này?"

"Anh quả thực không thể hiểu được cái gọi là tình chị em của em." Lê Diệu Phàm cười lạnh một tiếng: "Nhưng em đừng quên, các em cũng không phải là chị em ruột. Chẳng lẽ em thật sự cho rằng cậu ta đối xử với em chỉ đơn giản là tình chị em như vậy sao?"

Mặc dù không dám tin, nhưng lời của Lê Diệu Phàm vẫn khiến tôi sinh ra một tia dao động.

Tôi không khỏi nghĩ tới nhìn ánh mắt Hạ Tư Kiệt vừa tôi, ánh mắt do dự, kiềm chế, tràn ngập mâu thuẫn đó, thật giống như đêm đó lúc tôi ép hỏi Lê Diệu Phàm ở vũ hội.

Chẳng lẽ, Hạ Tư Kiệt cậu ta...

"Không!" Tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng Lê Diệu Phàm: "Anh đừng có mơ mà đùa giỡn tôi, tôi tuyệt đối không tin chuyện ma quỷ của anh. Không có khả năng tiểu Kiệt thích tôi, tuyệt đối không có khả năng!"

"Chỉ hy vọng như thế." Anh ta khẽ cười, không hề tranh chấp cùng tôi nữa.

Nhưng trong lòng tôi lại vì vậy mà sinh ra sự nôn nóng khó hiểu, chỉ mong tiệc đính hôn nhanh kết thúc một chút, có thể vội vàng chạy khỏi nơi này.

Rốt cuộc, buổi lễ đính hôn bắt đầu.

Mặc dù cũng không phải hôn lễ chính thức, nhưng Hạ gia và Tư Đồ gia lại không thiếu đi chút tâm tư nào ở lễ đính hôn. Khách khứa mời tới phần lớn là thương giới và người nổi tiếng giới giải trí, thậm chí còn có vài quan lớn chính khách, hình thức có vẻ rất long trọng.

Càng trường hợp như vậy, càng làm tôi nhớ tới lời Lê Diệu Phàm vừa mới nói kia, bất an trong lòng bắt đầu dần dần trở nên cường liệt.

Mặc dù ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng lời anh ta vừa nói lại không phải không có lý. Bất kể quá khứ hay hiện tại, sự ỷ lại của Hạ Tư Kiệt với tôi cũng đã vượt qua phạm trù bạn bè bình thường. Quá khứ tôi vẫn cảm thấy đó là tình chị em, lúc này hồi tưởng lại, mới phát hiện quả thật có chút không ổn.

Lê Diệu Phàm nói đúng, dù sao chúng tôi cũng không phải chị em ruột, cho dù tôi dám vỗ ngực bảo đảm, tuyệt đối không sinh ra bất cứ suy nghĩ không an phận gì với tiểu Kiệt, nhưng tiểu Kiệt thì sao? Tôi không thể làm bất cứ điều gì để bảo đảm thay cậu ta, chỉ có thể cắn răng muốn xóa đi ý niệm này khỏi đầu tôi.

Lúc này, trong lễ đường đột nhiên truyền đến một tràng vỗ tay nhiệt liệt.

Tôi lấy lại tinh thần, phát hiện người chủ trì vừa mới tuyên bố cô dâu chú rể trao nhẫn đính hôn cho nhau.

Cho dù không phải quá hiểu biết về nghi thức đính hôn, nhưng tôi cũng biết trao nhẫn đính hôn có ý nghĩa hai bên trai gái ký kết khế ước tình yêu. Dù cho còn chưa kết hôn chính thức, nhưng đối với hai gia đình chú trọng mặt mũi mà nói, cũng đã không còn khả năng cho ai nuốt lời.

Tôi lại nhớ tới lời Lê Diệu Phàm nói vừa rồi, nhịn không được nhìn về hướng Hạ Tư Kiệt. Chỉ thấy trong tay cậu đang cầm một chiếc nhẫn đính hôn, lại chậm chạp không có động tác tiếp theo.

"Mời chú rể đeo nhẫn đính hôn cho cô dâu xinh đẹp của chúng ta." Người chủ trì lại nói một lần, như đang nhắc nhở Hạ Tư Kiệt có thể hành động.

Nhưng cậu ta lại không nhúc nhích đứng ở đằng kia, mặc cho ánh mắt nhiều người đang nhìn như vậy, nhưng trước sau vẫn không đeo chiếc nhẫn đính hôn vào tay Tư Đồ Tuyết.

Tôi có chút nóng nảy, khiến cho trái tim cũng bắt đầu treo lên, rất sợ cậu ta làm ra hành vi khác người nào đó. Nhưng vào lúc này, Hạ Tư Kiệt lại bỗng nhiên quay đầu, đưa mắt hướng về phía tôi.

Bốn mắt nhìn nhau, trái tim tôi bắt đầu chột dạ, lời Lê Diệu Phàm một lần lại một lần lặp lại ở bên tai tôi, khiến tôi càng lúc càng hoài nghi ý nghĩ của mình.

Nếu như Hạ Tư Kiệt thực sự thích tôi, tôi nên đối mặt cậu ta thế nào đây?

Tôi không cách nào trả lời vấn đề này, bởi vì một thời gian dài tới nay, tôi thực sự chỉ coi cậu ta như em trai mà đối đãi, cũng vì vậy mà cho rằng tình cảm của tôi đối với cậu ta là thân tình giữa chị em.

Tôi từng không ngừng giảng thuật tình yêu của tôi đối với Lê Diệu Phàm cho cậu ta, từng không kiêng nể gì ở ngay trước mặt cậu ta cùng Lê Diệu Phàm ân ái, từng lợi dụng cậu ta để làm cho Lê Diệu Phàm ghen... Tất cả những việc này, tôi đều nghĩ chắc cậu sẽ không chú ý, nhưng tôi không nghĩ tới, cậu ta sẽ thích tôi.

Có lẽ đối diện quá lâu, mọi người bắt đầu phát giác ra khác thường, ánh mắt nhao nhao hướng về phía tôi, trong đám khách khứa vang lên chút tiếng rỉ tai khe khẽ.

"Tiểu Kiệt!" Hạ Hùng cũng phát hiện không thích hợp, xụ mặt giục con trai mau nhanh đính hôn.

"Ba không cần lo cho con!" Hạ Tư Kiệt bỗng nhiên nổi giận, bỏ qua tay ba, trực tiếp đi về phía tôi.

Tình cảnh nhất thời không khống chế được, tôi luống cuống tinh thần, chân tay luống cuống đứng tại chỗ. Trong lúc nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải, kìm lòng không đậu liếc nhìn Lê Diệu Phàm.

Anh ta bỗng nhiên cầm tay tôi.

Trái tim tôi cảm thấy thoáng yên ổn một chút, sau một khắc, tay kia lại vọt tới trước mặt bị Hạ Tư Kiệt nắm lấy.

Toàn thân tôi chấn động, quay đầu lại, sợ đến mức tim cũng sắp nhảy ra ngoài. Hạ Tư Kiệt vậy mà lại quỳ một chân trên đất, đưa nhẫn trong tay tới trước mặt tôi: "A Tinh, người anh thích từ đầu cho tới cùng đều chỉ có một mình em."

Mặc dù biết tính tình đứa trẻ này luôn luôn xử sự không quy củ đáng nói, nhưng tôi không ngờ, cậu ta lại điên đến trình độ như vậy. Ở trong chính lễ đính hôn của mình, vứt vị hôn thê qua một bên, ngay trước mặt nhiều khách khứa và giới truyền thông như vậy cầu hôn tôi!

Một khắc kia, ngay cả cự tuyệt tôi thực sự cũng không biết nên nói như thế nào.

"Anh... anh đừng làm rộn... Bây giờ không phải lúc nói đùa..." Tôi thật hy vọng cậu ta chỉ là góp vui lấy lệ mà thôi.

Nhưng mà ánh mắt kiên định của cậu ta lại cho tôi đáp án: "Anh không nói đùa. Anh thực sự thích em, gả cho anh được không?" Cậu ta đem chiếc nhẫn kim cương cực lớn giơ trên tay. Tia sáng chói mắt kim cương chiết xạ ra nhắc nhở tôi tất cả những chuyện này là sự thật.

Nhưng tôi lại khó có thể tiếp thu. Đúng lúc này, Hạ Hùng bỗng nhiên xông tới, một phen kéo cổ áo con trai, thực sự cho cậu ta một cái tát thật mạnh.

Bốp ——

Tiếng vang qua đi, toàn bộ hội trường đều yên lặng, trò hề này cuối cùng đã tới □. Ánh mắt của mỗi người đều tập trung trên người hai cha con nhà họ Hạ.

Hạ Tư Kiệt mặt sưng lên, nhưng từ đầu đến cuối đều quật cường nhìn ba, nắm chặt chiếc nhẫn trong tay.

"Tao không có đứa con như mày, mày là đồ súc sinh không biết tốt xấu!" Hạ Hùng lại vung một cái tát, tiếng từ bàn tay hạ xuống, khóe miệng tiểu Kiệt rách ra, chảy ra màu máu đỏ tươi.

Ông ta còn không bỏ qua, giơ tay lên, lại muốn đánh cái thứ ba. Tôi nhịn không được nữa, tiến lên một bước, chắn giữa bọn họ: "Đừng đánh! Cậu ấy là con trai của ông!"

"Cút ngay, tôi quản giáo con trai không cần người ngoài nhúng tay vào!"

"Chuyện là tôi gây ra, ông muốn đánh thì đánh tôi, chớ làm tổn thương tiểu Kiệt!"

"Cô cho rằng nói như vậy tôi sẽ không dám đánh cô à? Cô được xem là thứ gì? Chó nhà có tang cũng đòi quản chuyện Hạ gia chúng tôi?"

Tôi sửng sốt, hoàn toàn không ngờ những lời sỉ nhục người khác như vậy lại được nói ra từ miệng một trùm thương giới, ngay trước mặt nhiều người như vậy, không hề giữ lại vạch trần vết sẹo của tôi, quả thực làm tôi xấu hổ vô cùng.

Trong lúc nhất thời, ánh mắt mọi người đều nhìn tôi chằm chằm, cảm giác như mũi nhọn đâm trên lưng làm tôi phân tâm, hoàn toàn không chú ý tới Hạ Hùng đã hướng về phía tôi giơ tay lên. Chờ khi tôi lấy lại tinh thần, bàn tay ông ta đã sắp rơi xuống.

Tôi theo bản năng nhắm mắt lại, nhưng trên mặt lại mãi không có cảm giác đau đớn.

Đột nhiên, trong đám khách phát ra mấy tiếng thổn thức. Tôi mở mắt ra, nhìn thấy Lê Diệu Phàm chẳng biết đã đứng ở trước tôi từ lúc nào, thay tôi chặn tay Hạ Hùng.

"Bác Hạ, ngài muốn dạy con, không cần động thủ với người phụ nữ của cháu chứ?" Anh ta xụ mặt, giọng điệu lạnh như băng làm người ta không lạnh mà run.

"Vậy người phụ nữ cháu coi trọng, nói cho nó biết cái gì là không biết lượng sức!"

Hạ Hùng và ba Lê Diệu Phàm từng là bạn học cũ quen biết nhiều năm. Cho tới bây giờ mặc dù chẳng phân biệt được thực lực của hai nhà, đều sàn sàn như nhau, nhưng đều hết sức tránh né việc xuất hiện xung đột cực nhỏ, thậm chí ngay cả cạnh tranh, chưa từng nghĩ hôm nay lại giằng co ở chỗ này.

"Nếu là chuyện nhà, người ngoài đương nhiên không tiện nhúng tay, nhưng bác xử lý chuyện nhà cũng nên suy nghĩ kết quả, không phải sao?" Lê Diệu Phàm không nhanh không chậm nói, không xem uy hiếp của Hạ Hùng vào mắt chút nào.

Lời của anh như nhắc nhở nhóm truyền thông đang kinh động. Trong lễ đường bắt đầu có đèn flash nhiều lần sáng lên, thậm chí có người căng giọng hỏi: "Hạ tổng, ngài thừa nhận bản thân không biết cách dạy con sao?"

Một hòn đá kích thích ngàn tầng sóng, câu hỏi bắt đầu liên tiếp.

"Việc hợp tác của Hạ thị và Tư Đồ sẽ tiếp tục chứ?"

"Tư Đồ tiểu thư, xin hỏi hiện tại ngài có gì muốn nói không?"

...

Truyền thông đột nhiên bạo phát khiến người của hai đại gia tộc đều ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Trong hội đường bắt đầu có người kêu lên: "Không được chụp! Tất cả phương tiện truyền thông ra ngoài!"

Nhưng những bên truyền thông ấy sao có thể cam tâm bỏ qua tin tức như vậy, đương nhiên không muốn rời đi, càng không muốn giao ra ảnh mình chụp được, thế là gây ra xung đột trong hội trường.

Xung đột càng ngày càng nghiêm trọng, rất nhiều tân khách đều sợ phải trốn đi. Trong đại sảnh tiệc rượu ầm ĩ tiếng mắng cùng tiếng thét chói tai liên tiếp của phụ nữ.

"Đi thôi!" Trong hỗn loạn, Lê Diệu Phàm bỗng nhiên kéo tay tôi.

"Thế nhưng tiểu Kiệt cậu ấy!" Tôi không bỏ Hạ Tư Kiệt được, sợ ba cậu ta làm ra chuyện quá phận hơn.

Lúc này Tư Đồ Tuyết cũng chạy tới, ra mặt ngăn cản hành vi của Hạ Hùng. Chỉ là tình cảnh quá mức lộn xộn, tôi không nghe được rốt cuộc họ đang nói gì.

"Mâu thuẫn sớm muộn cũng phải bùng nổ, em ở lại sẽ chỉ làm sự tình trở nên càng tệ hơn." Lê Diệu Phàm bình tĩnh nói với tôi.

Lời của anh ta chọc tới chỗ đau của tôi. Lúc này tôi không còn cách nào tiếp thu tất cả chuyện vừa rồi, càng không cách nào đối mặt với Hạ Tư Kiệt. Có lẽ Lê Diệu Phàm nói không sai, với tôi mà nói rời đi mới là lựa chọn tốt nhất.

Nghĩ tới đây, tôi nhịn không được liếc nhìn Hạ Tư Kiệt.

Cậu ta đứng ở đằng kia, ánh mắt xuyên qua đoàn người đối diện với tôi. Máu tươi nơi khóe miệng mơ hồ có thể nhìn thấy, dấu bàn tay rõ ràng còn sưng đỏ trên mặt, liên tục nhắc nhở tôi: Là tôi quá ngu dốt, là tôi tự cho là đúng, là tôi lờ đi cảm nhận của cậu... Tất cả những chuyện này, đều do một tay tôi tạo thành!

Loại cảm giác áy náy khó nói thành lời này, đôn đốc ý niệm muốn thoát đi trong nội tâm tôi càng ngày càng mãnh liệt. Tôi không dám nhìn tiểu Kiệt nữa, cắn răng quay đầu lại, nói với Lê Diệu Phàm: "Chúng ta đi thôi."

Khi đang nói chuyện, Lê Diệu Phàm đã nắm tay tôi lên, mang theo tôi xuyên qua đám người, rời khỏi hội trường hỗn loạn này.









Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play