Đầu mùa hè, có thể ngửi thấy mùi nắng thiêu đốt thoang thoảng trong không khí, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chuông xe đạp rất nhỏ, leng keng leng keng, lại cảm thấy êm ả chứ không phiền.

Rèm cửa quên đóng, ánh mặt trời tràn vào, Lâm Kiến Tịch khẽ cau mày, cố gắng trốn dưới chăn bông nhưng không thành công, có người kiên quyết ôm anh khiến anh không thể cuộn người lại.

"Anh à, đến giờ dậy rồi."

Giang Ngộ cọ mặt vào tóc của anh, nói đến giờ dậy rồi, trên thực tế chính cậu cũng không nhúc nhích một chút, vẫn ôm lấy anh.

Điều hòa làm việc tận tâm, thực ra thời tiết hiện tại cũng không cần bật điều hòa, chỉ là buổi tối hai người luôn ôm nhau, nếu người không muốn tách ra, vậy đành phải để thành quả khoa học kỹ thuật vĩ đại vất vả làm việc.

Không thể trốn vào chăn, Lâm Kiến Tịch bắt đầu trốn vào trong lòng ngực cậu: "... Ngủ."

Đây có khác gì chủ động chui vào đầm rồng hang hổ đâu.

Giang Ngộ lăn qua đè anh lại, nhẹ nhàng cắn môi anh, một cái hôn chào buổi sáng đủ lâu để đánh thức Lâm thiếu gia.

"Anh còn không muốn thức dậy?"

"..." Lâm Kiến Tịch im lặng lạ thường, đột nhiên giơ tay sờ sờ mặt Giang Ngộ: "Bảo bối, sao anh cảm thấy em không cao bằng kiếp trước nhỉ."

"?"Giang Ngộ cảnh giác nhìn anh.

“Nhất định là bởi vì kiếp này em quá phóng túng.” Lâm Kiến Tịch nghiêm trang đẩy cậu ra: “Anh đã quyết định rồi, vì chiều cao của em, sau này chúng ta nên giữ khoảng cách thích hợp.”

Giang Ngộ: ".... Kiếp trước em hai mươi tuổi, cao một mét chín. "

Mà bây giờ cậu còn đang mười bảy tuổi, một tuần nữa mới là mười tám.

Hơn nữa, cậu cũng không phóng túng quá độ, trừ khi cậu không chịu nổi, hai người cũng không vượt qua phạm vi ôm và hôn, tuy rằng cậu thường xuyên không thể nhịn được nữa.

“Mặc kệ.” Đại thiếu gia đúng lý hợp tình nói: “Chết còn có thể sống lại, chiều cao cũng có thể cao lại, nếu em chăm chỉ luyện tập thể dục, nói không chừng em còn sẽ... Ơ.”

Giang Ngộ không để anh tiếp tục nói nữa, trực tiếp bế anh lên, đi đến phòng tắm: "Các nhà khoa học cũng cho biết nhẫn nhịn là việc không tốt cho sức khỏe, anh trai à, khi nào thì anh mới thành toàn cho em?"

Lâm Kiến Tịch tự hỏi một giây, nói sang chuyện khác: “Anh muốn ăn hoành thánh.”

“Được.”

"Muốn ăn nhân thịt tôm."

"Không thành vấn đề." Giang Ngộ nhìn anh, nghiêm túc thương lượng: “Nhưng anh phải hôn em trước.”

“Hôn.” Lâm Kiến Tịch hơi cúi đầu, cười hôn lên trán cậu: “Đồ dính người.”

Trong nhà có đủ loại nguyên liệu nấu ăn, có thể là do sống lại, ngoại trừ học tập, hai người còn có hứng thú với củi, gạo, dầu, muối, lúc rảnh rỗi cũng sẽ suy nghĩ đến việc nấu ăn tại nhà, quá trình nghiêm túc như đứa nhỏ thích nấu ăn và người lớn đứng bên cạnh khích lệ.

Bọn họ phân công rất rõ ràng, Giang Ngộ phụ trách nấu ăn, Lâm thiếu gia phụ trách làm người khích lệ.

Rửa mặt xong, hai người cùng đi phòng bếp chuẩn bị bữa sáng, mất nửa tiếng, lại mất mười phút nữa mới xong, vừa lúc đúng chín giờ ra ngoài.

Hôm nay bọn họ hẹn gặp nhóm thiết kế công viên trò chơi, đối phương thiết kế bản vẽ dựa trên ý tưởng do Lâm Kiến Tịch đề xuất, sau khi hai bên hoàn thiện mọi chi tiết, công viên trò chơi có thể chính thức khởi công.

Lâm Trí Minh thật sự giao dự án công viên giải trí cho anh, ông cũng không trộn lẫn ý tưởng của mình, chỉ phái các chuyên gia đến hỗ trợ nghiệm thu, thiết kế công viên giải trí lớn cần suy xét đến các khía cạnh cụ thể và an toàn, các thiết bị điện nước linh tinh, những việc này đều cần chuyên gia giải quyết, Lâm thiếu gia chỉ có thể cung cấp ý kiến.

Thời gian hẹn là mười giờ, nếu không kẹt xe thì chỉ cần ba mươi phút là tới nơi, hai người thong thả đi ra ngoài, bắt taxi, chạy tới nhà hàng hẹn trước.

Người phục vụ dẫn họ vào phòng riêng, Lâm Kiến Tịch nhìn một lượt, mọi người đã đến gần hết, hai người xem như đến muộn.

Anh hơi mỉm cười: "Ngại quá, để mọi người đợi lâu."

"Không, chúng tôi cũng vừa đến."

Một câu chào hỏi đơn giản, một nhóm người đi thẳng vào chủ đề, trưởng nhóm thiết kế lấy ra một chồng bản vẽ thật dày, đặt ở giữa bàn, cười nói: “Mời tiểu Lâm tổng xem qua, xem thiết kế của chúng tôi có sai lệch với ý tưởng của cậu không.”

Lại lần nữa nghe được xưng hô "Tiểu Lâm tổng" này, Lâm Kiến Tịch cảm khái vạn phần.

Giang sơn tương lai của trẫm, trẫm rất nhớ các ngươi.

Anh mở bản vẽ ra, mấy trang đầu tiên đều là hiệu quả của thiết kế, anh nhẹ nhàng chỉ vào cánh cổng công viên mà anh hình dung, sau đó cong khóe mắt hỏi Giang Ngộ: “Nhìn có đẹp không?”

Cánh cửa hoàn toàn dựa theo yêu cầu của Lâm Kiến Tịch, lấy cây đào tươi tốt ở phố Cẩm Tú làm cửa chính, mọi thứ trong công viên giải trí được mở ra từ đây, trông giống như một bức tranh cuộn tròn.

Giang Ngộ nhìn đôi mắt mang theo ý cười của anh, bất giác cười nhẹ: “Đẹp.”

“Tại sao tiểu Lâm tổng lại chọn cái cây này làm cửa chính?” Nhà thiết kế hỏi chuyện: “Cái cây này có ý nghĩa gì sao?”

“Ừ.”Lâm Kiến Tịch trả lời: “Nó rất đặc biệt đối với tôi và Giang Ngộ.”

Một nhóm người thảo luận rất lâu, quyết định chọn bản thiết kế, sau đó dùng bữa rồi tạm biệt.

Đội thiết kế cần liên hệ với đội xây dựng để chuẩn bị khởi công, giám đốc dự án do Lâm gia phái tới cần liên hệ với nhà sản xuất để mua thiết bị, mà tiểu Lâm tổng và bí thư Giang thì cần phải chăm chỉ học tập.

Sau khi rời khỏi nhà hàng, hai người không vội trở về, đi đến một trung tâm mua sắm gần đó.

Lâm Kiến Tịch nhìn thấy tấm biển treo trước cửa quán trà sữa, bị tấm biển vẽ hình chú chó con bụ bẫm thu hút: "Giang Ngộ, anh muốn uống trà sữa."

Giang Ngộ theo ánh mắt của anh nhìn sang: “... Em đi mua.”

“Đi đi.” Lâm Kiến Tịch nhìn thấy một hàng dài ngoài quán trà sữa, đẩy cậu tiến lên: “Anh ở đây chờ em.”

Giang Ngộ hơi nheo mắt, “Anh không được đi lung tung.”

“Ừ ừ.”

Giang Ngộ không yên tâm, mỗi bước đi đều quay đầu nhìn anh, xác nhận anh thật sự đứng yên ở nơi đó, mới quay đầu đi.

Cậu không muốn xếp hàng, nên dứt khoát dùng tiền mua lòng người, nhờ một cô gái đứng hàng đầu mua giúp hai ly trà sữa.

Cô gái vui vẻ mua giúp cậu, Giang Ngộ nói cảm ơn rồi quay lại tìm anh trai.

Mọi thứ đều êm đềm, sẽ không xảy ra tai nạn lần thứ hai, Giang Ngộ hơi yên tâm, vui vẻ muốn chạy tới bên cạnh Lâm Kiến Tịch, nhưng vào lúc này, thật trùng hợp, sau lưng Lâm Kiến Tịch bỗng nhiên nhảy ra một chiếc xe điện.

Phía sau trung tâm mua sắm có một con đường nhỏ, thường xuyên có người ham gần mà chạy qua con đường này, chủ xe điện giật mình khi nhìn thấy người, hoảng sợ quên bóp phanh, xe thẳng tắp đâm phải người, người bị đâm ngã xuống, chủ xe cũng ngã xuống.

Lâm Kiến Tịch: “...”

Đứng ở một góc cũng bị tai nạn, đúng là xui xẻo.

Khuỷu tay của anh chống xuống mặt đất, nhất thời cảm giác tê dại đến khó tả, vừa định đứng lên, đột nhiên cảm thấy có gì đó không thích hợp.

Anh vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của Giang Ngộ, anh có trực giác không ổn, theo bản năng gọi: “Giang Ngộ.”

Giang Ngộ như không nghe thấy anh nói, máy móc đi tới, đỡ anh dậy, nhìn chằm chằm vào khuỷu tay của anh, thật cẩn thận lau máu chảy ra từ khuỷu tay.

“Giang Ngộ.” Lâm Kiến Tịch nắm chặt tay cậu: “Anh không sao, em đừng sợ.”

Giang Ngộ vẫn mê man, nhưng vết máu trên đầu ngón tay đã đánh thức cậu, cậu đột nhiên nâng mắt lên, đi tới bóp cổ chủ xe, mạnh mẽ nhấc lên trên mặt đất: “Mày mù sao?”

Chủ xe đối diện với ánh mắt của cậu, bị sự u ám cuồng bạo lộ ra trong mắt cậu làm cho hoảng sợ, lắp bắp nói: “Tôi, tôi, tôi không cố ý...”

Mỗi ngày cậu ta đều đi đường tắt, ai biết hôm nay sẽ đụng phải người ở chỗ này.

“Giang Ngộ!” Lâm Kiến Tịch cũng đi qua, bắt lấy cổ tay của cậu: “Buông ra!”

Giang Ngộ không biết chuyện gì đang xảy ra, hai tay nắm chặt, nhưng toàn thân lại phát run, tay run rẩy đặc biệt kinh khủng.

Cậu không phản ứng, Lâm Kiến Tịch tức giận cào lên mu bàn tay của cậu một cái: “Giang Ngộ!”

Giang Ngộ bỗng chốc buông tay ra.

Chủ xe bị bóp cổ không thở nổi, sau khi được giải thoát lập tức che cổ lại, sợ hãi ho khan một tiếng: “... Mẹ nó, mày có bệnh à, suýt thì bóp chết người!”

Thấy có người qua đường vây xem, cậu ta đề cao âm lượng, lớn tiếng nói: “Tôi cũng không cố ý đâm người, nhưng tôi thấy cậu mới là người cố ý giết người! Có bệnh chó dại thì đi trị đi, đừng chạy ra đường hù dọa người ta!”

Lâm Kiến Tịch vẫn luôn nhìn Giang Ngộ, lấy một số tiền trong túi ra, nhìn cũng không nhìn, ném lên người cậu ta: “Cho cậu phí tổn hại tinh thần, cút đi.”

“Có tiền thì ghê gớm chắc...” Chủ xe chớp mắt, giọng nói cũng càng ngày càng nhỏ, vội vàng nhặt tiền lên, lái xe bỏ chạy.

Người đi rồi, Lâm Kiến Tịch nhẹ nhàng gọi: “Giang Ngộ.”

Anh biết Giang Ngộ luôn sợ anh sẽ gặp phải tai nạn khác, nhưng anh không ngờ Giang Ngộ sợ hãi đến như vậy.

Giang Ngộ rũ mắt, sau một lúc lâu, khàn giọng trả lời: “Cậu ta nói đúng.”

“Sao?”

“Em có bệnh chó dại.” Giang Ngộ lui về phía sau một bước, cũng không ngẩng đầu lên: “Em điên rồi, em không kiềm chế được bản thân, anh sợ em không?"

Lâm Kiến Tịch im lặng, duỗi tay ôm cậu vào trong lòng ngực: “Đừng sợ.”

Giang Ngộ hỏi anh có sợ cậu không, anh lại nói đừng sợ.

“Anh ở đây.” Anh vuốt tóc Giang Ngộ, ngón tay di chuyển xuống gáy của cậu, nhẹ nhàng vỗ về người nào đó còn đang run rẩy: “Anh sẽ không rời khỏi em, đừng sợ."

“Không quản được chính mình cũng không sao.” Anh hôn lên má Giang Ngộ: “Anh là dây xích của em.”

Giang Ngộ: "..."

Lâm Kiến Tịch cười rộ lên, bất đắc dĩ nói: “Đồ thích khóc.”

Giang Ngộ ôm chặt lấy anh, dụi mặt vào vai anh, khàn khàn trả lời: “... Không thích khóc.”

“Em đừng lau nước mắt lên người anh.”

“Không có.” Giang Ngộ mắt cũng không chớp mà nói: “Tay anh đau không? Chúng ta đi bệnh viện.”

“Đi... Đi bệnh viện.” Ngữ khí của Lâm Kiến Tịch không được kiên định.

Khi đến bệnh viện, bác sĩ làm sạch chỗ bị trầy xước cho Lâm Kiến Tịch, nhìn thấy vẻ mặt của cậu bé bên cạnh như lâm đại địch, không hiểu sao cảm thấy nếu mình không lấy vải băng bó thì thật có lỗi với vết đầy da này.

“Anh bạn nhỏ.” Bác sĩ lời nói thấm thía nói với Giang Ngộ: “Anh trai cậu chỉ bị trầy xước ngoài da, cậu đừng căng thẳng như vậy. Hai ngày nữa sẽ ổn thôi.”

Lâm Kiến Tịch mặt không đổi sắc, nhẹ nhàng đá Giang Ngộ một cái.

Giang Ngộ không tình nguyện đáp: “Biết rồi.”

Nhưng đây chỉ là bắt đầu.

Trở về nhà, thời gian cũng đến chiều tối, đã đến giờ ăn cơm.

Giang Ngộ làm cơm xong, bưng chén, ngồi xuống trước mặt anh: “Em đút anh ăn.”

Lâm thiếu gia: “?”

Giang Ngộ: “Tay anh bị thương.”

Lâm Kiến Tịch: “Tay anh cũng không bị gãy.”

“Nhưng em muốn đút anh ăn.” Giang Ngộ đáng thương nói: “Em muốn chăm sóc anh.”

Giang Ngộ đúng là biến thái, chiếm hữu như vậy, sao lại không thay đổi chút nào.

Lâm Kiến Tịch không lay chuyển được cậu, chỉ có thể đồng ý.

Lúc đi tắm, Giang Ngộ đi theo anh vào phòng tắm: “Em muốn giúp anh.”

“... Được.” Đại thiếu gia từ bỏ giãy giụa.

Cuối cùng cũng tắm rửa xong trở về giường, Lâm Kiến Tịch buồn ngủ đến mức không mở mắt ra được, Giang Ngộ không quấy rầy anh nữa, thận trọng hôn lên cánh tay anh, sau đó ôm anh vào lòng.

Lâm Kiến Tịch mơ mơ màng màng nói: "Ngủ ngon."

"Ngủ ngon, anh."

Một tuần sau.

Sáng sớm, Giang Ngộ đã gọi đến một dãy số điện thoại, miễn cho con gái của ông ta nửa đêm nhảy xuống biển không ai vớt, gọi xong, cậu ném điện thoại qua một bên, sung sướng ôm lấy Lâm Kiến Tịch.

Nhân tố không yên đang lơ lửng trong không khí, Lâm Kiến Tịch dường như không để ý, đè bàn tay không yên phận của người nào đó lại, nhéo mặt cậu: “Sinh nhật vui vẻ, em trai.”

Giang Ngộ: “Quà của em đâu?”

“Em muốn quà gì?”

Giang Ngộ còn chưa nói, điện thoại đã vang lên, cậu cầm lên nhìn thoáng qua, dứt khoát bấm nghe: “Dì.”

“Tiểu Ngộ sinh nhật vui vẻ nhé!” Triệu Vân Khỉ và Lâm Trí Minh dùng chung một ống nghe điện thoại: “Hôm nay con định làm gì?”

“Đi chơi với anh trai ạ.” Giang Ngộ ngoan ngoãn trả lời: “Lát nữa tụi con định ra ngoài chơi.”

“Được, chú ý an toàn.” Triệu Vân Khỉ nói vài câu với cậu, lại nói: “Chú với dì vừa gửi quà sinh nhật cho con rồi, nhớ nhận, đừng quên.”

“Sẽ không quên, cảm ơn dì.” Giang Ngộ vẫn ngoan ngoãn.

Tắt điện thoại, Giang Ngộ không cho người khác gọi tiếp, trực tiếp tắt nguồn.

“Hôm nay ở cùng em nhé?”

“Không phải em nói muốn đi ra ngoài chơi sao?” Lâm Kiến Tịch cười như không cười mà nhìn cậu, nâng tay gõ đầu cậu một cái.

“Ra phòng ngủ cũng coi như đi ra ngoài.” Giang Ngộ bế anh lên: “Ăn cơm trước, anh muốn ăn món gì?”

Cảm giác được hơi thở nôn nóng, Lâm Kiến Tịch không thể không hỏi: “Đây là bữa sáng cuối cùng của anh sao?"

“Không phải.” Giang Ngộ đáp: “Đây là bữa sáng đầu tiên em ăn cùng anh năm mười tám tuổi. ”

...

Lúc bị ấn xuống giường, đại thiếu gia sững sờ nghĩ, con chó con thật sự không thể bị bỏ đói.

Một khi đói sẽ nổi điên.

Bởi vì cánh tay của anh, Giang Ngộ không dùng tư thế bắt buộc anh phải chống đỡ cơ thể, mà ôm lấy anh, để anh ngồi trên người mình.

Nhưng như vậy càng kinh khủng hơn.

Đuôi mắt Lâm Kiến Tịch ửng hồng, không chịu nổi mà cào lưng cậu: “... Không được.”

Giang Ngộ hôn lên xương quai xanh của anh, giống như một tín đồ lần đầu tiên chạm vào thần minh của mình, chân thành và mê luyến, áp lực cuồng nhiệt: “Em yêu anh, anh ơi, em yêu anh.”

“... Ưm.”

Lâm Kiến Tịch cảm thấy chính mình sắp ngất đi.

Anh cũng thật sự ngất đi.

Những khao khát tồn đọng bấy lâu cuối cùng cũng lộ ra, Giang Ngộ mất khống chế, đè anh lại, hôn lên từng bộ phận trên cơ thể anh.

Khi anh tỉnh dậy, bầu trời đã tối sầm.

Anh hơi động đậy, bỗng giật mình, “Sao em còn ở... Đi ra ngoài.”

Giang Ngộ dính sát sau lưng anh: “Hôm nay còn chưa kết thúc đâu, anh trai.”

Lâm Kiến Tịch: “...”

...

Sau khi xong việc, Giang Ngộ vùi mặt vào cổ anh, ngửi được hương quýt, lưu luyến gọi: “Anh.”

Đại thiếu gia không trả lời.

Giang Ngộ cũng không thấy ngoài ý muốn, chỉ cọ cọ vào người anh, giọng nói trầm trầm: “... Lâm Lâm.”

Ngữ khí rất cẩn thận, giống như một con dã thú nhỏ duỗi chân thăm dò.

Lâm Kiến Tịch mở mắt ra: “Em gọi ai?”

Giang Ngộ lại to gan lớn mật gọi một tiếng: “Lâm Lâm.”

Lâm Kiến Tịch đánh nhẹ cậu một cái, lười biếng nói: “Không biết lớn nhỏ.”

“Anh trai.” Giang Ngộ nắm lấy tay anh, mười ngón tay đan vào nhau: “Anh là của em.”

Là anh trai của cậu, cũng là Lâm Lâm của cậu.

/

Tác giả: Lâm Lâm thật thảm, hai đời bị con chó con đói bụng ăn sạch.

W a t t p a d

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play