Con cái không có giáo dưỡng hơn một nửa đều có một người cha tố chất kém cỏi tương tự, ba của tiểu bá vương đang nói chuyện với giáo viên, nghe tin con mình bị đánh, ông liền xụ mặt nhìn cô giáo: “Cô giáo, nhà trẻ các cô sao lại có việc con nít bặt nạt nhau?”
Cô giáo là một cô gái trẻ ít kinh nghiệm, không biết nên đối phó với loại lưu manh này như thế nào, cô ấy chỉ có thể cười làm lành: “Có lẽ bọn nhỏ chỉ đùa giỡn thôi.”
Ông ta vỗ đầu tiểu bá vương một cái: “Là đùa giỡn sao?”
Tiểu bá vương liên tục lắc đầu: “Không phải! Anh ta đánh con!”
“Cô xem, nó nói là đánh nhau, cô cũng không quản?” Người đàn ông lơ đãng vén tay áo, lộ ra hình xăm màu sắc rực rỡ trên cánh tay: “Con trai tôi là bảo bối của cả nhà, ở nhà chưa từng có ai đánh nó, tôi muốn nhìn xem là ai dám bắt nạt con tôi.”
Loại người này làm việc như xã hội đen, mấy giáo viên bên cạnh cũng sợ ông ta thật muốn đánh đứa trẻ, vội vàng ngăn cản, “Vị phụ huynh này, có chuyện gì từ từ nói, đừng nóng giận đừng nóng giận, chúng tôi đi hỏi xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”
“Còn hỏi gì nữa, con trai tôi không phải đã nói đó là đánh nhau à?” Người đàn ông hất tay người giữ mình lại, còn muốn bước vào lớp học.
“Anh không thể nói như vậy, vẫn phải hỏi rõ mọi chuyện trước đã.”
“Thế nào, các cô cảm thấy con trai tôi nói dối ư?”
“Không, không phải ý này…”
Hai bên bắt đầu tranh chấp náo loạn trước cổng nhà trẻ, lúc này ngoài cổng trường có một chiếc xe chạy tới, tiếng thắng xe rất lớn làm tất cả mọi người ngừng lại, đồng thời nhìn ra bên ngoài.
Lâm Trí Minh kéo cửa xe ra, vội vàng bước vào nhà trẻ, tùy ý nhìn lướt qua rồi hỏi: “Ngại quá, xin hỏi mọi người đang làm gì?”
Ở nhà ông là người ba hòa nhã dễ gần, nhưng ở bên ngoài, Lâm Trí Minh tuyệt đối không phải là một người bình dị gần gũi, làm người chỉ đạo lâu rồi, cho dù cố tình đè né khí tràng, nhưng mỗi một tiếng nói cử động đều không giấu được cảm giác áp bách.
Hơn nữa khi nhận được cuộc gọi của tài xế, ông đang tức giận, bộ mặt không cảm xúc thoạt nhìn rất đáng sợ, khiến giáo viên không nhịn được kêu khổ trong lòng, một Diêm Vương giả đã đủ đau đầu, bây giờ con thêm một Diêm Vương thật. .
Truyện Ngược“Không, không có chuyện gì…” Cô giáo sững sờ, rùng mình một cái, không dám nhìn vào mắt ông.
“Anh là phụ huynh của đứa trẻ bắt nạt con trai tôi?” Người đàn ông khoanh tay đi lướt qua mặt giáo viên, đi tới trước mặt Lâm Trí Minh, nhìn từ trên xuống dưới: “Ồ, kẻ có tiền.”
Lâm Trí Minh thong dong lui về sau một bước, dường như bây giờ mới chú ý tới người đàn ông này, ánh mắt thong thả xẹt qua hình xăm trên tay ông ta, mỉm cười nói: “Anh nên cảm thấy may mắn đi, nếu không phải vì con trai anh thiếu giáo dục mà bắt nạt con tôi, thì những người như anh, có lẽ cả cuộc đời này cũng không có cơ hội được gặp tôi.”
Những lời này nói năng khí phách, châm chọc cực kỳ.
Lâm Kiến Tịch và Giang Ngộ ở trong phòng học nghe xong, kinh ngạc chớp mắt.
“Ba cũng có lúc hung dữ như vậy sao?” Lâm Kiến Tịch không khỏi trầm tư.
Giang Ngộ: “…”
Cậu lặng lẽ nhìn Lâm Kiến Tịch, cuối cùng cũng nhận ra sự tàn nhẫn và vô tình của tiểu Lâm tổng khi chấp chưởng công ty là di truyền từ ai.
Cậu cứ tưởng đó là dì Triệu, nhưng cậu đã lầm, dì Triệu rất dịu dàng và gần gũi.
Những lời đó đã đổ thêm dầu vào lửa, bên ngoài ồn ào lại càng thêm ồn ào, nhưng có Lâm Trí Minh ở đây, Lâm Kiến Tịch không hề lo lắng, yên tâm thoải mái ôm Giang Ngộ chơi.
Giang Ngộ lúc này thật sự rất đáng yêu, phải thừa dịp cậu còn chưa lớn bóp khuôn mặt tròn trịa này nhiều hơn mới được.
“Giang Ngộ, nào, cười một cái.”
“…”
Mặt Giang Ngộ bị anh nhéo, không cười nổi.
“Tại sao em không cười.” Lâm Kiến Tịch cố ý thương tâm nói: “Em không thích anh trai à?”
“… Thích.” Giang Ngộ dưới sự chà đạp của anh, gian nan nói ra mấy chữ: “Thích anh trai.”
“Haizzz.” Lâm Kiến Tịch cười tủm tỉm nghiêng người hôn lên trán cậu một cái: “Em thật ngoan.”
Giang Ngộ nhìn anh trong chốc lát, lấy hết can đảm, cũng hôn lên mặt anh một cái.
Lâm Kiến Tịch sờ sờ mặt: “Có nước miếng.”
“… Không có.” Giang Ngộ nhỏ giọng nói.
Ngoài phòng học, tiếng cãi nhau dần dần ngừng lại, Lâm Kiến Tịch đứng lên nhìn ra ngoài, hai bên đã có kết quả, Lâm Trí Minh giành được thắng lợi áp đảo.
Người đàn ông hạ thấp giọng, con của ông ta trốn ở phía sau, không còn uy phong như trước: “Anh muốn giải quyết như thế nào, nói đi.”
Lâm Trí Minh quay đầu, đối diện với ánh mắt của hai đứa nhỏ trong phòng học, âm thanh đột nhiên dịu lại: “Việc này phải hỏi ý kiến của các con nhà tôi, Lâm Lâm, Tiểu Ngộ —”
Ông vẫy vẫy tay: “Ra đây, có ba chống lưng cho các con, đừng sợ.”
Mặt Lâm Kiến Tịch hơi đỏ lên, người khác không biết, nhưng anh không lừa được chính mình, anh là người lớn, người lớn như vậy còn cần ba chống lưng, điều này thật sự khiến Lâm Lâm đỏ mặt.
Làm "Nạn nhân" bị bắt nạt trong mắt người khác, mặt Giang Ngộ còn đỏ hơn cả anh, cũng may khuôn mặt cậu bị nhéo đỏ lên, hoàn toàn chặn được sự ngượng ngùng lúc này.
Hai người nắm tay, đi đến bên cạnh Lâm Trí Minh.
“Lâm Lâm, Tiểu Ngộ, các con muốn giải quyết chuyện này như thế nào?” Lâm Trí Minh cúi người nhìn bọn họ nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Kiến Tịch giơ tay chỉ vào đứa trẻ đang nấp sau người đàn ông kia: “Con muốn nó xin lỗi em trai.”
Lâm Trí Minh đứng thẳng người, giọng điệu trở nên lạnh lùng: “Anh nghe chưa, chúng tôi chỉ cần con trai anh xin lỗi.”
Tiểu bá vương đã quen bắt nạt người ta nên chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mình bị người khác dạy dỗ, bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm chằm, cậu ta vừa ấm ức vừa cảm thấy mất mặt, đôi mắt chợt đỏ hoe: “Không! Con không xin lỗi! Con cũng không nói sai! Giang Ngộ vốn dĩ đã không có ba mẹ! Giang Ngộ là người không ai cần —”
Lâm Kiến Tịch nhào qua, lại đá cậu ta một cái: “Anh bảo mày xin lỗi.”
Lúc này anh hoàn toàn không có ý thức ỷ lớn hiếp nhỏ, dù sao đá mạnh như thế nào thì thể lực vẫn hạn chế ổn định ở bảy tuổi, anh coi như mình thật sự bảy tuổi: “Mày không biết cách phát âm hai chữ 'xin lỗi' là như thế nào sao? Muốn anh dạy lại cho mày không?”
Tiểu bá vương “Òa” một tiếng khóc lên: “Không! Không!”
“Thế nào, cảm thấy nói 'xin lỗi' là mất mặt?” Lâm Kiến Tịch nhìn đứa trẻ lăn lộn trên mặt đất, tàn nhẫn nói: “Anh nói cho mày biết, đứa trẻ không dám nhận sai mới đáng mất mặt nhất, mày còn không biết xấu hổ mà khóc, mày về nhà cả nhà cũng sẽ mất mặt.”
Tiểu bá vương gào lớn hơn nữa: “Oah!”
Lâm Kiến Tịch lười nói nữa, trở lại bên cạnh Giang Ngộ, nắm chặt tay Giang Ngộ: “Em trai, đi thôi, chúng ta không để ý tới loại người này, bây giờ nó còn không biết xấu hổ, cả đời này cũng chỉ có thể lăn lộn trên mặt đất.”
Giọng nói trẻ con thanh thúy lanh lợi, lại mắng người lớn lẫn trẻ con... Người đàn ông không thể làm gì anh, cáu kỉnh kéo con mình lên, tát vào mặt cậu ta một cái: “Khóc, khóc con mẹ mày, chỉ biết gây chuyện cho tao, tao đánh chết mày.”
Tiếng khóc lập tức ngừng lại.
Lâm Kiến Tịch xem như không nghe thấy, nắm tay Giang Ngộ đi ra ngoài nhà trẻ: “Chúng ta về nhà.”
Tay Giang Ngộ bị nắm chặt đến hơi đau, nhưng cậu không nói gì.
Cậu có thể cảm nhận được, Lâm Kiến Tịch càng tức giận.
Dọc theo đường đi, Lâm Kiến Tịch không nói một lời, khi sắp về đến nhà anh mới xoa mặt Giang Ngộ: “Giang Ngộ, em đừng tin lời thằng nhóc kia nói, em là em trai của anh, ba mẹ anh cũng là ba mẹ em.”
Giang Ngộ nhìn vào mắt anh: “Dạ.”
Lúc ăn cơm, Lâm Trí Minh kể chuyện hôm nay cho Triệu Vân Khỉ nghe, sau vài câu báo cáo ngắn gọn, ông lắc đầu cảm thán: “Em chưa nhìn thấy đức hạnh của người đàn ông đó đâu, anh ta chính là bùn nhão không thể trát tường, sớm muộn gì đứa con kia của anh ta cũng học hư theo anh ta thôi.”
Bà Triệu nhướn mày: “Hôm nay Lâm Lâm và Tiểu Ngộ có bị sợ không?”
Hai đứa nhỏ lắc đầu: “Không ạ.”
“Không thì tốt.” Triệu Vân Khỉ nghiêm túc nói: “Tiểu Ngộ đừng quan tâm đến những chuyện vớ vẩn này, sau này có người bắt nạt con, con nhất định phải nói cho gia đình chúng ta biết, chú và dì tuy rằng không phải ba mẹ ruột của con, nhưng chỉ cần con nguyện ý, con có thể xem chúng ta như ba mẹ mình.”
Giang Ngộ ngại ngùng gật đầu: “Anh trai cũng nói với con như vậy.”
“Ồ?” Triệu Vân Khỉ nhớ tới cái gì, nói: “Mẹ nhớ lúc lần đầu tiên Lâm Lâm nhìn thấy em trai, cũng nói muốn cưới em trai. Vậy dứt khoát một chút, bây giờ Tiểu Ngộ gả cho anh trai, vậy là có thể trực tiếp gọi chú với dì là ba mẹ.”
“…”
Lâm Kiến Tịch đột nhiên bị sặc nước canh: “… Con nói hồi nào?”
“Con không nhớ à?” Trên mặt Triệu Vân Khỉ hiện lên ý cười hoài niệm: “Đó là vào ngày sinh nhật bốn tuổi của em trai. Hôm đó, em trai mặc váy nhỏ, Lâm Lâm tưởng em trai là con gái, nhưng không sao cả, dì Tiêu cũng đồng ý rồi.”
Lâm Kiến Tịch: “…”
Đại thiếu gia cuối cùng cũng nhớ ra chuyện này, lại nghĩ đến lời của người nào đó đã nói với anh ở kiếp trước, tính như vậy, tên Giang Ngộ khốn nạn kia còn có thể xem như “Phụng chỉ thành hôn”.
Anh cạn lời quay đầu nhìn Giang Ngộ một cái, nhìn đến Giang Ngộ cũng lộ ra vẻ mặt mờ mịt: “Anh?”
Lâm Kiến Tịch múc một muỗng canh cho cậu: “Lo ăn đi!”
Cơm nước xong, người một nhà lại vây quanh trong phòng khách chơi đùa một hồi, đến giờ đi ngủ, Triệu Vân Khỉ đúng giờ đuổi bọn nhỏ về phòng.
Bọn nhỏ đi rồi, Triệu Vân Khỉ mới hỏi: “Người đàn ông kia có địa vị gì, chúng ta chọn nhà trẻ cho Tiểu Ngộ là trường hạng nhất, anh ta có trình độ gì có thể cho con trai vào đây?”
“Một tên côn đồ lưu manh thì có địa vị gì.” Lâm Trí Minh lắc đầu: “Dựa vào quan hệ nhà mẹ đẻ đi cửa sau.”
“Vậy à.” Triệu Vân Khỉ không để bụng nói: “Đáng thương cho đứa trẻ kia, có một người ba như vậy, lời nói và việc làm học được đều là thói hư tật xấu, tương lai có thể đoán được.”
“Điều này thì phải xem đứa trẻ kia có muốn thay đổi hay không, nếu không thì thần tiên cũng không cứu được.”
Trong chuyện này điều duy nhất đáng giá để ý là con trai của tên lưu manh bắt nạt con cái của nhà họ, còn về phần tên lưu manh và đứa trẻ kia, đối với Lâm Trí Minh và Triệu Vân Khỉ mà nói đều không đáng lo ngại, hai người hàn huyên vài câu, lại chuyển đề tài sang sự vụ công ty.
Trong phòng, hai người trằn trọc rất lâu cũng không ngủ được.
“Giang Tiểu Ngộ.” Lâm Kiến Tịch nhẹ giọng hỏi: “Sao em chưa ngủ?”
Giang Ngộ nói: “Không ngủ được.”
“Không được.” Lâm Kiến Tịch bá đạo mà nói: “Không ngủ được cũng phải ngủ, ngủ nhanh lên!”
“… Còn anh tại sao không ngủ?”
“Bởi vì anh cũng không ngủ được.”
“…”
Giang Ngộ xê dịch đến bên cạnh anh: “Anh ơi, anh cảm thấy đứa trẻ kia đáng thương không?”
“Sao em hỏi vậy?”
“Em cảm thấy, anh không vui khi nhìn thấy người đàn ông kia đánh đứa trẻ đó.”
Lâm Kiến Tịch thuận tay ôm lấy cậu: “Lúc nó bị đánh, anh nghĩ nó có chút đáng thương, nhưng nó đã bắt nạt em, vậy nên anh không còn cảm thấy nó đáng thương nữa. ”
Ừm, điều này hoàn toàn hợp lý.
Giang Ngộ thử hỏi: “Vậy có người bắt nạt anh, sau đó người này cũng bị đánh, anh sẽ cảm thấy người này đáng thương không?”
Lâm Kiến Tịch suy nghĩ một chút cảm thấy vấn đề này không cần thiết phải hỏi, nếu có ai mắng anh mồ côi, anh đè người đó xuống đất đánh một trận còn chưa hết giận, còn đáng thương gì chứ?
Đại thiếu gia chém đinh chặt sắt nói: “Đương nhiên là không.”
Giang Ngộ im lặng một lúc, đáp: “… Ừm.”
/
W a t t p a d