Gửi bố mẹ thân yêu.

Lúc bố mẹ đọc được bức thư này con đã rời xa trong cuộc du lịch dài nhất cuộc đời con.

Trạm đến thứ nhất của con là Hồ Nam, không là Bắc Kinh. Vé máy bay của con là ba ngày sau, nhưng, con hủy rồi. Con ghét phải khóc sướt mướt rời xa, cũng không biết phải đối diện với ánh mắt ấm áp hiền hòa của hai người như thế nào. Kéo dài càng lâu, con càng sợ không có dũng khí ra đi. Vâng, con rất yếu đuối, tất cả điều con chọn là trốn tránh.

Cũng không cần gọi điện thoại để từ biệt. Con sợ nghe thấy giọng hai người con sẽ lưỡng lự không quyết, sẽ đau khổ. Kiên cường duy nhất của con là quên đi, hi vọng quên đi tất cả bắt đầu làm lại, con nghĩ quên đi cũng làm hai người kiên cường hơn, quên con đi, sống thật tốt.

Đó cũng là tâm nguyện cuối cùng của con.

Bất tri bất giác con đã trải qua mười tám năm rồi, mười tám năm qua con đã làm không ít chuyện sai lầm, cũng hối hận rất nhiều, nhưng được làm con bố mẹ, con không hối hận chút nào.

Bố mẹ, mười tám năm rồi, hai người cũng đã vì con phấn đấu suốt mười tám năm rồi, vì con che mưa chắn gió mười tám năm, cũng vất vả cực nhọc mấy chục năm. Hối tiếc của con là lúc đầu là con chim non được hai người bao bọc không thể bay lượn đến chín tầng mây.

Tính mạng con không cần mang hạnh phúc mọi người ra đánh đổi, nếu làm như vậy, con không khỏi quá tầm thường rồi.

Cảm ơn bố mẹ đã cho con trở thành đứa trẻ hạnh phúc nhất.

Hết chương 3

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play