Cùng lúc, điện thoại di động Lục Tễ có cuộc gọi tới, nửa giờ sau, anh cúp điện thoại, nhìn chằm chằm vào hai câu tin nhắn của Lâm Giai Ngữ, tự giễu cười một chút, không nghĩ tới kiểu người như Giang Đồ cũng sẽ giới thiệu đối tượng xem mắt cho người ta.
Anh từ từ ngừng cười, im lặng một lúc.
Từ sau khi Giang Đồ trở về nước, liên lạc giữa anh và Lâm Giai Ngữ dần dần nhiều hơn. Năm ngoái [Chờ Ánh Sao] bị tiết lộ, anh biết lúc Lâm Giai Ngữ còn học cấp Ba thầm thích anh, bình thường cô gửi tin nhắn và phong bao lì xì cho anh, anh cũng nhận lấy. Anh biết Lâm Giai Ngữ vẫn còn có cảm tình với anh, nhưng anh không từ chối, giữa hai người họ dường như có một cảm giác không thể giải thích được.
Nếu như trên đời này, có một cô gái có thể làm cho anh cảm thấy thoải mái và chân thật nhất, thì người đó chính là Lâm Giai Ngữ.
Anh ở trước mắt cô không có ôm bất kỳ gánh nặng nào, chằng cần phải giả vờ, cho dù mặt xấu nhất cũng không sợ bị cô nhìn thấy, Lâm Giai Ngữ đối với anh mà nói, không giống như những cô gái khác, cô đặc biệt hơn những người khác một chút.
Lục Tễ không biết đây là phần tình cảm gì, thích ư?
Có lẽ…nhưng vẫn chưa đủ.
Nhưng anh không muốn giới thiệu bất kỳ cuộc xem mắt nào cho cô, cũng không thích cô nhắc tới đề tài này, càng không thích tính cách quá phóng khoáng của cô. Lục Tễ cau mày, trầm tư một hồi, trả lời cô một câu.
Sau khi Lâm Giai Ngữ xuống máy bay, mới nhìn thấy tin nhắn Lục Tễ gửi tới hơn một tiếng trước.
Lục Tễ: “Không thể nào. “
Thấy câu trả lời này, Lâm Giai Ngữ sững sốt trong chốc lát, đột nhiên nhịn không được bật cười thành tiếng, ngây ngốc gửi cho anh một biểu tượng cảm xúc mặt trời nhỏ, lại hỏi: “Tại sao?”
Có lẽ Lục Tễ đang bận, Lâm Giai Ngữ ở sân bay bắt taxi về nhà, về đến thì nhận được tin nhắn của anh.
Lục Tễ: “Lâm Giai Ngữ, cậu là một vạn cậu hỏi vì sao đấy à?”
Lâm Giai Ngữ: “…”
Cô nhìn ba chữ đó, một lúc sau tim đập nhanh hơn, trong lòng có chút hưng phấn, cô không còn là một cô bé nữa, cô đã là một cô gái trưởng thành hai mươi bảy tuổi rồi, còn là một tác giả của tiểu thuyết ngôn tình, cô biết mình đang làm cái gì, cũng biết những lời nói này có ý tứ gì.
Lục Tễ…. Có phải anh cũng thích cô một chút không?
Chí ít, không hoàn toàn không có cảm giác gì.
Cô luôn tin rằng một số tình yêu đến sớm còn hơn muộn, giống như Giang Đồ với Chúc Tinh Dao.
Thời điểm thích hợp nhất, đúng người nhất.
Lâm Giai Ngữ cảm thấy mình rất thích hợp với Lục Tễ, cô cũng không cho rằng “phù hợp” là sự thua kém trong tình yêu, một số cặp đôi cho dù có yêu nhau cách mấy đi chăng nữa mà bọn họ không phù hợp với nhau thì một ngày nào đó khẩu vị cũng sẽ thay đổi.
Hơn nữa, cô với Lục Tễ không phải chỉ dừng lại phù hợp thôi đâu.
Sau ngày hôm đó, hai người liên lạc trở nên thường xuyên hơn, không còn là Lâm Giai Ngữ đơn phương liên lạc nữa, Lục Tễ chủ động nhắn tin Wechat cho Lâm Giai Ngữ nhiều lần, so với số lần Lâm Giai Ngữ gửi cho anh còn nhiều hơn.
Ngày 1 tháng 10, Lục Tễ ngồi trên máy bay quay về Giang Thành, lật xem cuốn sách [Ôm Ánh Trăng], anh đã mua cuốn sách này ở nhà sách vào tối hôm qua, thật ra anh rất hiếm khi đọc những tiểu thuyết và xem phim kiểu tình cảm này, cảm thấy nó chẳng có ý nghĩa gì.
Sách của Lâm Giai Ngữ là một tiểu thuyết lãng mạn điển hình, mấy cô gái rất thích thể loại này, trước đây anh có thể anh sẽ không bao giờ đọc, thế nhưng trong khoảng thời gian này anh đã đã đọc hai cuốn sách, quyển đầu tiên là [Chờ Ánh Sao], đều là vì Lâm Giai Ngữ.
Lục Tễ xem hơn nửa quyển trên máy bay, buổi tối dành hơn một giờ để đọc xong phần còn lại. Nếu như nói khi xem [Chờ Ánh Sao], tâm trạng Lục Tễ rất phức tạp, nhưng đến lúc đọc [Ôm Ánh Trăng], lòng anh chỉ còn lại nỗi xúc động.
Lục Tễ không ngờ lúc mình còn học Trung học lại chậm chạp như vậy, Lâm Giai Ngữ ngồi bên cạnh anh hai năm, thầm thích anh lâu như vậy, nhưng anh lại chẳng hay biết gì. Anh dựa lưng vào ghế, ngửa cổ nhìn lên trần nhà, lẩm bẩm: “Thật thú vị, có phải mỗi người đều có bí mật không thể nói ra được đúng không?”
Anh thử nhớ lại Lâm Giai Ngữ mười bảy tuổi, cô gái đó tính tình hay cáu kỉnh, thích hờn dỗi, có đôi khi còn thích đối nghịch với anh, thỉnh thoảng còn có chút ngốc nghếch, lúc làm bài Toán đầu óc thường xuyên không xoay chuyển được. Lúc cô tức giận cũng không cần dỗ dành, tự nhiên sẽ hết, tốt lên rồi lại mặt dày mày dạng cầm vở bài tập nhờ anh giảng bài…
Tổng kết là: Cực kỳ linh hoạt, hay quên, không thù dai, rất thực tế.
Cũng rất dễ thương.
Lục Tễ suy nghĩ một chút, bỗng nhiên bật cười.
Gần đây, Lâm Giai Ngữ vẫn ở trong đoàn làm phim, cũng chính là ở Giang Thành Nhất Trung, tối nay quay một cảnh đêm, mười một giờ đêm mới về đến nhà, tắm rửa xong nằm trên giường thì đã gần mười hai giờ.
Cả ngày hôm nay Lục Tễ không nhắn tin cho cô, Lâm Giai Ngữ không biết là anh đang bận, hay là… đang tán tỉnh rồi lại cảm thấy hai người không hợp nên đột nhiên bỏ cuộc? Cũng không đúng, tối hôm qua hai người còn hàn huyên chuyện Hứa Hướng Dương chuẩn bị cầu hôn nữa mà.
Cô không muốn chủ động gửi tin nhắn cho anh nên quyết định đợi đến 12 giờ, không có thì sẽ đi ngủ.
Cuối cùng, 11:58, trong cơn mơ màng buồn ngủ, rốt cuộc cũng đợi đến lúc nhận được tin nhắn của anh.
Lục Tễ: “Nguyên mẫu nam chính của [Ôm Ánh Trăng] là tôi?”
Lâm Giai Ngữ trong nháy mắt tỉnh táo, từ trên giường ngồi thẳng lên, người này xảy ra chuyện gì vậy? Anh nghiện sách của cô à? Cô chống cằm, có hơi lo lắng. Suy nghĩ một chút, cô đáp: “Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi đấy, cậu là nam phụ số hai xấu xa của [Chờ Ánh Sao] mà thôi, nam chính từ đâu ra?”
Lục Tễ: “Sẽ không thu tiền của cậu đâu, nói thật đi.”
Lâm Giai Ngữ: “Không phải.”
Lục Tễ: “Chậc, Lâm Giai Ngữ, tại sao trước đây tôi lại không phát hiện ra cậu cứng miệng như vậy?”
Lâm Giai Ngữ: “…..Còn rất nhiều chuyện mà cậu không biết nữa cơ!”
Lục Tễ nghĩ, cũng đúng.
Có rất nhiều chuyện mà anh không biết.
Lục Tễ: “Ngày mai cùng nhau ăn tối?”
Lâm Giai Ngữ: “Mấy ngày nay đoàn phải chuẩn bị phần quan trọng nhất của bộ phim rồi, cho nên tôi không thể đi được.”
Lục Tễ trầm mặc, phần quan trọng nhất chắc là vùng đèn ánh sao kia rồi, anh đứng dậy trả lời một câu: “Vậy ngủ sớm đi, hai ngày nữa gặp lại.”
Lục Tễ: “Ngủ ngon.”
Lâm Giai Ngữ trở mình, cuộc trò chuyện giữa hai người tối hôm qua cũng kết thúc bằng câu “Ngủ ngon” của anh, thế là vô tình hai người trở thành mối quan hệ chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ.
Điều đó có nghĩa là gì đây? Nghĩa là cô có thể là người phụ nữ cuối cùng mà anh nghĩ đến trước khi đi ngủ.
Lâm Giai Ngữ nhịn không được hỏi: “Lục Tễ, lát nữa cậu có nói chuyện phiếm với người phụ nữ khác không?”
Lục Tễ: “…”
Anh nhíu mày, cúi đầu gửi một tin nhắn thoại: “Lâm Giai Ngữ, hơn nửa đêm rồi tôi còn nói chuyện với người phụ nữ nào nữa?”
Lâm Giai Ngữ nghe ba lần tin nhắn thoại của anh, mới chậm rãi ném ba chữ qua: “Tán tỉnh á.”
Cô ngầm thừa nhận nguyên mẫu nam chính [Ôm Ánh Trăng] chính là anh.
Ngày hôm sau, mẹ Lục lại tới thuyết phục Lục Tễ đi coi mắt, liên tục khen ngợi cô gái kia, vẻ mặt Lục Tễ đều là ”Con không có hứng thú”. Ông Lục vừa mới xuất hiện không bao lâu, dựa lưng vào ghế, chầm chậm nói: “Con cũng đừng khuyên thằng bé nữa, nó đẹp trai như thế, nhiều cô gái thích nó lắm, sao con cứ mãi lo lắng nó không tìm được bạn gái vậy?”
Mẹ Lục không được vui: “Hồi học cấp Ba thì rất nhiều, trong nhà luôn có cô gái đến tìm, còn bây giờ à? Ở đâu? Đã bao lâu rồi mà chẳng thấy cô gái nào tới cửa tìm…. Hơn nữa những chuyện của nó bố cũng không phải không biết, sao con không lo cho nó được ạ, sắp hai mươi tám tuổi rồi.”
Lục Tễ bất đắc dĩ: “Mẹ, đừng nhắc đến chuyện cấp Ba nữa.”
Mẹ Lục nhận ra mình lỡ lời, vội vàng nói: “Khụ, không đề cập đến, vậy thì con mau chóng tim một cô con dâu về cho mẹ đi.”
Lục Tễ dừng một chút, nhìn bà: “Mẹ mong muốn con dâu của mẹ trông như thế nào?”
“Đương nhiên là thông minh xinh đẹp rồi.”
“Thế nào mới tính là xinh đẹp?”
“Cái này phải xem mới biết được, cô gái xinh đẹp chia thành rất nhiều kiểu, một số là tuyệt đẹp, một số xinh xắn, còn một số thì ưa nhìn..”
“Cũng đúng.”
Trong đầu Lục Tễ vút thoáng qua gương mặt Lâm Giai Ngữ, cô gái thanh tú xinh xắn, cũng ưa nhìn. Anh cúi đầu lướt vòng bạn bè, “Mẹ, đừng sắp xếp mấy buổi xem mắt cho con nữa nhé, bạn gái con sẽ tự mình tìm, gần ba mươi người rồi mà còn phải để mẹ lo lắng những việc này, nói ra thì thật đáng chê cười ạ.”
Mẹ Lục: “….”
“Đúng vậy, đừng quan tâm, phải dựa vào duyên phận.” Ông Lục cười ha hả nói, “Ông cảm thấy con bé Tiểu Lâm rất tốt, Tễ à, con bé có bạn trai chưa?”
Lục Tễ dừng tay, nói: “Không có ạ.” Trên vòng bạn bè của Lâm Giai Ngữ gần đây cũng không có ảnh, anh nhanh chóng trượt xuống, lướt đến nửa năm trước mới tìm được mấy tấm ảnh, nhưng mà… Là chụp ảnh chung, cùng với Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây.
Tiếp tục lướt xuống.
Mẹ Lục hỏi: “Tiểu Lâm nào?”
Ông Lục: “Chính là người viết tiểu thuyết kia đó, bạn ngồi cùng bàn với nó hồi cấp Ba, chẳng phải khi ấy con bé thích thằng Lục nhà mình à? Bố cảm thấy cô bé kia rất tốt, sáng suốt, thông minh, lại hiểu chuyện, còn có tài nữa…”
“Con bé đó à, một cô gái rất xinh đẹp, mấy ngày trước con có nhìn thấy ảnh con bé trên Weibo, mẹ Lục lẩm bẩm,”Nhưng mà con bé với…. Với Chúc Tinh Dao là bạn thân, cái này….” Bà nhìn Lục Tễ, muốn nói nhưng lại thôi.
Lục Tễ ngừng lại, Weibo có ảnh? Bởi vì lúc trước Weibo ồn ào huyên náo nên anh đã lâu rồi không lên Weibo, cũng không lướt xem Weibo Lâm Giai Ngữ.
Anh đăng nhập vào Weibo, phát hiện Weibo của cô quả thật đăng ảnh cùng độc giả, đó chính là ngày bọn họ ăn tối với nhau ở Bắc Kinh.
Lục Tễ gởi tin nhắn Wechat cho Lâm Giai Ngữ: “Gửi cho tôi một tấm ảnh của cậu.”
Lâm Giai Ngữ: “?”
Đoàn làm phim vừa kết thúc một cảnh quay, cô cắn ống hút trà sữa ngồi sau màn hình, chậm chạp trả lời: “Cậu muốn ảnh của tôi làm gì?”
Lục Tễ: “Xem.”
Lâm Giai Ngữ: “…”
Cô suy nghĩ một chút, trêu đùa hỏi: “Ồ?” Vậy cậu muốn kiểu nào? Xinh đẹp quyến rũ hay là trong sáng đáng yêu?”
Lục Tễ: “Xinh đẹp quyến rũ?”
Lục Tễ: “Lâm Giai Ngữ, cậu không phải là kiểu người như này, gửi một tấm ảnh bình thường qua đây là được.”
Lâm Giai Ngữ: “….”
Cô suy nghĩ một chút, cúi đầu tìm một tấm ảnh selfie, gửi cho anh.
Lục Tễ mở ảnh xem vài giây, giơ màn hình đặt trước mặt mẹ Lục, cười hỏi: “Mẹ, như này sao ạ? Nếu mẹ thấy ổn thì con sẽ theo đuổi ngay.”
HẾT NGOẠI TRUYỆN CHƯƠNG 92.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT