Chúc Tinh Dao nhìn lướt qua hàng ghế khách VIP, không thấy Lục Tễ, cô hơi hoảng hốt, cậu ấy đi đâu rồi? Ánh đèn tối dần, không cho cô suy nghĩ nhiều hơn nữa, cô nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, xoay người ngồi xuống, cười với khán giả, nâng cung đàn lên.
Có người hình dung rằng âm thanh của cello giống như “lời thề nguyện cùng nhau sống chết.”
Nhà soạn nhạc người pháp Hector Berlioz đã từng nói: Không có bất kỳ một loại nhạc cụ nào thích hợp thể hiện giai điệu tinh tế và đầy khát vọng hơn đàn cello.
Đây là lần đầu tiên Giang Đồ thực sự nhìn thấy Chúc Tinh Dao đang biểu diễn trên sân khấu, cô biểu diễn ca khúc mà cậu đã nghe vô số lần trong MP3…, ngay cả giai điệu cũng nhớ rõ ràng. Ánh mắt cậu chuyên chú nhìn sân khấu, Lục Tễ nghiêng đầu nhìn cậu, bỗng dưng nói: “Tôi biết cậu thích Chúc Tinh Dao, cậu âm thầm đâm chọc như vậy có ý gì? Chẳng bằng cạnh tranh công bằng đi.”
Cạnh tranh công bằng?
Giang Đồ không có nỗi sự công bằng này, cậu nhìn về phía trước, lạnh lùng hỏi ngược lại: “Cậu cảm thấy thế nào mới được coi là cạnh tranh công bằng?”
Lục Tễ dừng lại, cậu ta bỗng nhiên nói không nên lời như thế nào mới được xem là cạnh tranh công bằng, thời niên thiếu của cậu vừa ngông cuồng vừa không có gì để lo sợ lo mất, nhưng Giang Đồ thì khác, gia đình cậu ta phức tạp thối nát quấn quanh người, Chúc Tinh Dao còn vì vậy mà bị thương phải nhập viện, cậu trầm mặc vài giây, cười lạnh thành tiếng: “Được, vậy tôi sẽ thay cậu giữ kỹ bí mật này, bảo đảm cả đời này Chúc Tinh Dao sẽ không biết. ”
Giang Đồ cắn răng, quai hàm bạnh ra căng thẳng khẽ run, nhẫn nhịn đến cực điểm: “Đừng nói lời này quá sớm.”
Cả hai đều không tiếp tục nói chuyện nữa, chuyên tâm nhìn vào cô gái ở trên sân khấu.
Toàn bộ buổi biểu diễn kéo dài một tiếng rưỡi, tám giờ đến chín giờ rưỡi thì kết thúc, một đám người đi lên chụp ảnh với Chúc Tinh Dao, lớp 12(1) hầu như đều đến hết, có vài người không nhận được vé tặng, chẳng hạn như Trương Thịnh và Tào Minh, bọn họ đã tự mua vé vào cửa.
Trương Thịnh mặt dày đòi chụp chung một tấm ảnh với Chúc Tinh Dao, nói cho cùng thì chấp niệm của cậu ta đối với Chúc Tinh Dao vẫn không thay đổi.
Lê Tây Tây hô lên: “Tinh Tinh, đứng giữa đi, chúng ta chụp một tấm ảnh.”
Mấy người bọn họ đứng bên cạnh giá đỡ đàn dương cầm, Chúc Tinh Dao bị Lê Tây Tây kéo đến chính giữa, Giang Đồ đứng ở bên cạnh, ánh mắt lạnh lùng nhìn ống kính. Cuối cùng, Lâm Giai Ngữ bỗng nhiên tới đẩy cậu ra, cười tủm tỉm nói: “Chúng ta đều chụp ảnh riêng với Tinh Dao rồi, Giang Đồ vẫn chưa chụp.”
Giang Đồ nhíu mày, cúi đầu trừng mắt nhìn cô.
Chúc Tinh Dao mím môi, ánh mắt trong veo nhìn Giang Đồ: “Được.”
Cô vừa định đi qua, cũng không biết ai giẫm lên làn váy của cô, hôm nay cô mặc một chiếc váy kiểu dáng cúp ngực, một cước này giẫm xuống nhất định sẽ lộ hết ra ngoài, cô hoảng hốt nhanh chóng che ngực lại, sợ hãi kêu lên một tiếng, Giang Đồ lập tức đi tới ôm cô vào trong l0ng nguc, dùng thân thể che đậy chặt chẽ, cậu liền cúi đầu nhìn thoáng qua, cậu thấy cô đeo một sợi dây chuyền mặt ngôi sao, xương quai xanh tinh xảo trắng nõn, còn có đường cong mềm mại trắng ngần của thiếu nữ…
Chu Nguyên vội vàng xua tay: “Xin lỗi xin lỗi, tớ không phải cố ý đâu…”
Lục Tễ từ dưới sân khấu đi lên, đạp Chu Nguyên một cái, Chúc Tinh Dao đỏ mặt kéo váy lên, cậu ta bước qua, không chút biến sắc kéo Chúc Tinh Dao sang một bên, khóe miệng nhếch lên: “Chụp ảnh chung phải không? Tôi cũng chụp cùng.” Chúc Vân Bình cùng Đinh Du đi tiễn bạn, cậu ta nhân cơ hội chạy tới.
Giang Đồ mặt không cảm xúc cùng Lục Tễ liếc mắt nhìn nhau, đứng ở bên trái Chúc Tinh Dao.
Thợ chụp ảnh gọi: “Nữ chính ngẩng đầu lên!”
Chúc Tinh Dao: “…”
Cô ngẩng đầu lên, bức ảnh được chụp lại, cô bị hai thiếu niên kẹp ở giữa, lưu lại một bức ảnh chụp chung với vẻ mặt mê mang vô tội.
Buổi diễn tấu kết thúc không bao lâu đã đến tháng 11, đầu tháng 11 Chúc Tinh Dao phải đến Bắc Kinh thi TestDaF, tiết tự học đêm trước khi đi, cô bỗng nhiên hào hứng, nói với Giang Đồ một câu tiếng Đức: “Bạn học, tớ muốn kiểm tra thành quả dạy học của tớ một chút.”
Giang Đồ đang viết bài thi Vật lý, cậu nghe vậy quay đầu nhìn cô, nhẹ nhàng nói bằng tiếng Đức: “Cậu muốn kiểm tra thế nào?”
Chúc Tinh Dao ngẩn người, ngạc nhiên vui mừng tròn xoe đôi mắt: “Wow, cậu vậy mà nghe hiểu sao?”
Giang Đồ cười nhạt: “Ừ, nghe hiểu.”
Chúc Tinh Dao nhanh chóng nói vài câu, Giang Đồ cơ bản có thể trả lời được, cô vô cùng bất ngờ lại vui mừng, đáy mắt thậm chí không tự giác mà mang theo một tia sùng bái: “Sao cậu lại biết? Tớ dường như không có dạy cậu nhiều như vậy.”
“Bình thường nghe cậu đọc, nên nhớ kỹ.”
Cũng hoàn toàn không phải như vậy, cậu cũng vụng trộm dụng tâm mà học nó.
Chúc Tinh Dao bừng tỉnh, nhỏ giọng nói: “Vậy trí nhớ của cậu xịn thật đấy.”
Một lúc lâu sau, Giang Đồ nhìn cô, nói bằng tiếng Đức: “Cố gắng thi tốt.”
Hô hấp Chúc Tinh Dao dừng lại, tầm mắt lại dừng lại ở trên bài thi của cậu, rũ mắt nói: “Được.”
Kỳ thi cấp TestDaF cấp 4 của Chúc Tinh Dao rất thuận lợi, từ Bắc Kinh trở về vừa vặn là kỳ thi giữa kỳ, lớp 1 và lớp 2 còn đang vì điểm trung bình mà so đua cao thấp, bởi vì chuyện này liên quan đến việc lão Tào có thể theo đuổi được cô Tạ hay không, đáng tiếc điểm trung bình kỳ thi lần này vừa phát ra, bọn họ vẫn kém một điểm, mỗi lớp 52 người, bọn họ phải thi hơn 53 điểm mới có thể vượt qua lớp 1.
Bây giờ Hứa Hướng Dương đến trường cơ bản là kèm Lê Tây Tây học bài, cậu gõ bàn hô: “Tớ nói mọi người nè, lần sau thi cố gắng hơn đi, ít nhất phải giúp lão Tào giải quyết chuyện chung thân đại sự trước khi chúng ta tốt nghiệp, có đúng không?”
Mọi người vui vẻ, cười ha ha.
Có người trêu chọc: “Lớp trưởng, chuyện chung thân đại sự của cậu đúng là đã giải quyết được rồi.”
Sắc mặt Lê Tây Tây ửng đỏ, ngẩng đầu nói: “Các cậu đừng nói bậy.”
Cũng không biết ai lên tiếng: “Đúng vậy, đừng nói bậy, cảnh cáo nhắc nhở! Chủ nhiệm Lưu sẽ đích thân tách rời các cậu!”
Vừa dứt lời, bầu không khí liền cứng ngắc.
Mọi người nhao nhao nhìn về phía Chúc Tinh Dao, sắc mặt Chúc Tinh Dao lạnh lùng: “Các cậu nhìn tớ làm cái gì? Không bằng lo ôn tập nhiều hơn đi.”
Bài vở lớp 12 nặng nhọc, mọi người đã không còn quá nhiều tâm tư đi quan tâm đến những tin đồn nhảm kia, thỉnh thoảng những ánh đèn ngôi sao kia bị người nào đó mở sáng, mọi người mới có thể trêu chọc một phen, không biết đêm nay ai lại to gan lớn mật mượn cảnh tỏ tình đây?
Đến cuối tháng 11, lá rụng bay tán loạn, khu rừng cây kia sắp rụng hết lá rồi, những sợi dây chằng chịt cùng ánh đèn ngôi sao kia lộ dưới ánh nắng mặt trời, ấn công tắc mở lên, so với mùa hè còn sáng rực hơn.
Đến cuối tháng 12, học sinh lớp 12 đang trầm mê trong việc học đột nhiên phát hiện ra đèn ngôi sao kia đã không sáng được hơn một tuần rồi.
Chẳng bao lâu, đã có người nói: “Có vẻ như mạch điện bị cháy hỏng rồi, dẫu sao cũng không được che chắn kỹ càng, gió thổi mưa rơi, có thể kiên trì trong vài tháng tốt lắm rồi.”
Lê Tây Tây đau lòng nói: “Đáng tiếc quá đi, nhà trường nên coi đó là khu phong cảnh mà giữ gìn mới phải.”
Mọi người lại nhìn về phía Chúc Tinh Dao.
Chúc Tinh Dao ngẩng đầu nhìn về phía cửa sổ.
Khu rừng tối đen như mực, sẽ không còn phát sáng nữa.
Cô đột nhiên cảm thấy hơi buồn, hàng ngàn ngôi sao của cô, không còn nữa…
Cùng với những mảnh đèn sao biến mất, dường như năm tháng tuổi trẻ cũng ngắn ngủi, có lẽ chỉ có Giang Đồ là khác với suy nghĩ của mọi người, cậu vô cùng mong muốn rút ngắn thời niên thiếu bơ vơ cùng với sự bất lực không thể làm gì được này.
Thứ sáu.
Chúc Tinh Dao nhận được thư của bạn học J.
Đừng buồn, sau này cậu muốn bao nhiêu ngôi sao, tớ sẽ làm cho cậu.
-Ngày 1 tháng 1 năm 2009.
Ký tên: J.
Chúc Tinh Dao nhìn thấy phong thư kia, không biết vì sao lại cảm thấy không vui vẻ, cô nghĩ rằng một số đồ vật tại thời điểm đó cho dù sau này được tặng gấp bội cũng không thể sánh được, cũng có thể là bởi vì cô và Lục Tễ bị tách rời quá lâu, tình cảm hai người vốn không vững chắc, cho nên đã xảy ra những thay đổi nho nhỏ.
Có lẽ, một số thứ, cả đời chỉ có một lần kinh ngạc trước vẻ đẹp của nó là đủ rồi.
…
Sau Tết Nguyên Đán, ngõ Hà Tây vô cùng náo nhiệt vui vẻ, bởi vì văn kiện phá dỡ và dời đi nơi khác cuối cùng cũng ban xuống, vì nằm ở vị trí trung tâm, giá cả đắt đỏ, cư dân ngõ Hà Tây ra sức phấn đấu nhiều năm, nhận được khoản bồi thường giải tỏa mặt bằng tối ưu nhất, tính theo đầu người, mỗi người 52 vạn.
Sự kiện này đã được báo chí đưa tin, ngõ Hà Tây sẽ được phá dỡ trong năm 2009, chuẩn bị xây dựng một sân vận động, vào cuối tháng 10, toàn bộ các hộ gia đình ở ngõ Hà Tây đều phải chuyển đi.
Buổi trưa, một đám người đang ăn cơm ở bên ngoài, chỉ có lúc này Chúc Tinh Dao mới có thể ngồi cùng bàn với Lục Tễ, không biết bắt đầu từ khi nào, mỗi lần như vậy Giang Đồ cũng sẽ ở đây.
Lâm Giai Ngữ nói đến chuyện này, oán giận nói: “Các cậu biết không, mọi người vừa nghe nói tính theo đầu người dường như đều phát điên lên vậy, người vốn đang độc thân nhanh chóng có bạn trai, vội vàng đi đăng ký kết hôn, còn hận không thể lập tức sinh một đứa bé. Khoa trương nhất chính là có mấy người còn đang học đại học, đã bị cha mẹ thúc giục cưới xin đăng ký kết hôn….”
Mọi người cười ha ha vài tiếng.
Lục Tễ cười: “Bố mẹ cậu thúc giục cậu sao?”
Lâm Giai Ngữ bĩu môi: “Tớ còn chưa đủ mười tám tuổi! Ngược lại bọn họ đang hối hận lúc trước không sinh thêm một đứa nữa kìa…”
Giang Đồ ngồi đối diện Chúc Tinh Dao, cô ngẩng đầu nhìn cậu, thật ra cô đã len lén hỏi qua Lâm Giai Ngữ, Lâm Giai Ngữ cũng không rõ cụ thể nợ bao nhiêu, chỉ biết đại khái con số, khoảng 100 vạn.
Dây thần kinh thô* Chu Nguyên hỏi: “Vậy Giang Đồ có thể trả hết nợ sau khi phá dỡ rồi đúng không?”
*có thể hiểu là người không nhạy cảm, tinh tế.
Giang Đồ ngước mắt lên, nhạt nhẽo nói: “Ừm.”
Điều kiện trước tiên là Giang Cẩm Huy không còn lén lút nợ cờ bạc nữa, 200 vạn trả nợ còn lại một phần, Giang Đồ cũng không cảm thấy vui mừng là bao, bởi vì con ma cờ bạc không có cách nào làm cho người ta tin tưởng, số tiền đó cậu cũng không cần.
Chờ sau khi phá dỡ, Thư Nhàn và Giang Cẩm Huy ly hôn, cậu không cần phải gánh nợ nữa, tự mình làm chủ cuộc sống của chính mình trong tay.
Bầu không khí bỗng trở nên hơi cứng nhắc.
Hứa Hướng Dương vội vàng hòa giải: “Tớ nói Lục Tễ này, kỳ thi cuối kỳ lớp các cậu nhường không được sao? Đừng để đến khi chúng ta tốt nghiệp rồi lão Tào và cô Tạ vẫn còn độc thân.”
Lê Tây Tây nói: “Đúng vậy, tớ cảm thấy cô Tạ chẳng qua chỉ muốn giữ sĩ diện thôi, đợi chúng ta thi xong đó.”
Lục Tễ bỗng nhiên quay đầu hỏi Chúc Tinh Dao: “Cậu cũng nghĩ như vậy sao?”
Cậu ngồi ở bên cạnh cô, Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn cậu, nói: “Ừm, cô Tạ rất lo giữ thể diện, lúc trước đã ở trước mặt mọi người nói lớp chúng tớ phải thi qua lớp các cậu mới chịu đồng ý, có lẽ cô ấy muốn một bậc thang để đi xuống.”
Ngày ấy có kết quả thi cuối kỳ, điểm trung bình lớp 1 hơn lớp 2 0.05 điểm.
Lê Tây Tây từ hành lang chạy vào, tiến đến gần bên tai Chúc Tinh Dao nói: “Lục Tễ làm lạc đề thi Ngữ văn đến mức mẹ cậu ta cũng nhận không ra, chỉ lấy được 5 điểm, bây giờ các bạn lớp 2 đang tìm kiếm cậu ta, nói rằng cậu ta cố tình thả nước*, không thừa nhận!”
*Thả nước (放水): nhường hoặc nương tay.
Chúc Tinh Dao ngây ngẩn cả người, ấp úng nói: “Tớ còn tưởng rằng lớp chúng ta đã thi vượt qua…”
Hành lang bỗng nhiên ầm ĩ lên, là bạn học của hai lớp tranh cãi–
“Nhất định là Lục Tễ nương tay rồi! Cậu ta chính là cố ý nhường để dỗ dành Chúc Tinh Dao vui vẻ thôi! Lớp 2 chúng tôi không chấp nhận thành tích này!”
“Mặc kệ cậu ấy có phải thả nước hay không, dù sao lớp 1 chúng tôi thắng rồi, các cậu nên giữ thể diện chút đi!”
“Đừng nói đến Chúc Tinh Dao, lát nữa Lưu chủ nhiệm tới đó…”
“Để cô Tạ của các cậu độc thân thì đối với các cậu có lợi ích gì? Có phải các cậu cảm thấy bình thường cô ấy quá nghiêm khắc nên cố ý trả thù đúng không hả?”
……
Trên hành lang ồn ào.
Vừa vặn lớp 1 là môn Vật lý, lớp 2 là tiết Toán, chuông lớp vừa vang lên, Tào Thư Tuấn cùng Tạ Á đi lên lầu, bọn họ lập tức giải tán, chạy vào phòng học. Tào Thư Tuấn đi vào phòng hô vào tiết, mọi người đứng dậy, có người nói: “Lão Tào, lớp 2 không thừa nhận thành tích này thì làm sao bây giờ?”
Tào Thư Tuấn ho một tiếng: “Vào học trước, đừng nghĩ những thứ vô nghĩa như này nữa.”
Phía bên dưới vẫn còn đang cãi vã, có người nói sợ chúng em tốt nghiệp rồi mà thầy vẫn còn độc thân! Bị Tào Thư Tuấn cười mắng vài câu: “Không cần các em bận tâm lung tung, chuẩn bị kỹ càng cho kỳ thi đại học mới là chuyện quan trọng.”
Sau khi chuông hết giờ vang lên, Tào Thư Tuấn vẫn còn đang đứng trên bục giảng giải thích những vấn đề học sinh hỏi, Hứa Hướng Dương bỗng nhiên đứng lên: “Đi thôi các bạn học, đi hỏi cô Tạ có đồng ý làm bạn gái của lão Tào hay không!”
Mọi người sững sờ, ngay cả Tào Thư Tuấn cũng không kịp phản ứng lại.
Lê Tây Tây bỗng nhiên hưng phấn: “Đi đi đi! Mọi người cùng đi nào!”
Vài nam sinh ngay lập tức đứng dậy: “Đi thôi!”
Nhân duyên của Hứa Hướng Dương ở trong lớp thật sự rất tốt, cậu ta cầm đầu cho nên phần lớn nam sinh đều hưởng ứng, Chúc Tinh Dao bị Lê Tây Tây kéo lên, đi theo một đám người đi ra khỏi lớp học, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Giang Đồ.
Giang Đồ ngẩng đầu nhìn cô, cậu đứng lên đi về phía cô.
Phòng học từ từ trống rỗng.
Trên hành lang chật kín người.
Trong phòng học lớp 2, Tạ Á còn đang dạy quá giờ, Hứa Hướng Dương gần như mang theo toàn bộ người lớp 1 chặn kín cửa trước cửa sau của lớp 2, các bạn học lớp 2 bị trận chiến này làm cho kinh ngạc, Tạ Á sững sờ, nhanh chóng thay đổi sắc mặt: “Các em đang làm gì đó?”
Hứa Hướng Dương mỉm cười: “Cô Tạ ơi, lớp chúng em đã thi vượt qua lớp cô rồi, nghe nói lớp cô và cô muốn quỵt nợ ạ?”
Tạ Á: “…
Đinh Hạng hô to: “Cô Tạ, đã nói lớp chúng em thi vượt qua lớp cô, cô sẽ làm bạn gái của lão Tào, không thể quỵt nợ đâu ạ!”
Sắc mặt Tạ Á bỗng nhiên đỏ bừng, học sinh lớp 2 cũng không học nữa, đứng lên muốn tranh luận với bọn họ, toàn bộ hành lang ồn ào khủng khiếp, Tào Thư Tuấn đi tới mắng người, lại bị bọn học sinh đẩy mạnh vào từ cửa sau.
Cả một đám đều vô pháp vô thiên*, quản cũng không quản được.
*Vô pháp vô thiên (无法无天了): coi trời bằng vung, ngang ngược nhất đời (kẻ làm càn không kiêng nể gì)
“Cô Tạ! Hôm nay nếu cô không đồng ý, hôm nay chúng em sẽ chặn kín ở đây.”
“Đúng thế, cô Tạ cô không được phép chơi xấu nha!”
“Đồng ý thầy ấy đi! Đồng ý thầy ấy đi! Đồng ý thầy ấy đi!”
Tạ Á đỏ mặt đến tận mang tai, cô hình như xấu hổ đến mức không chịu nổi nữa, Tào Thư Tuấn cảm thấy dáng vẻ kia của cô nhìn như trẻ ra mấy tuổi. Tạ Á trừng mắt nhìn anh, giọng nói có chút gấp gáp: “Tào Thư Tuấn, anh quản học sinh của anh đi! Như vậy coi có được không chứ!”
Đám học sinh chưa bao giờ từng thấy qua bộ dạng này của cô Tạ đấy! Ngạc nhiên “a” lên một tiếng: “Cô Tạ xấu hổ kìa.”
Tào Thư Tuấn cười, anh bất chấp nói: “Em đồng ý thì bọn nó sẽ không náo loạn nữa đâu.”
Trên hành lang, âm thanh của học sinh lớp 1 ồn ào rung trời.
Các lớp khác đều đang tò mò, lớp 1 và lớp 2 có phải muốn đánh nhau không? Ồ không, không phải, bọn họ là muốn kết thông gia! Tạ Á thẹn quá hóa giận: “Được rồi được rồi, tôi đồng ý đấy có được chưa? Anh thật sự… quá hồ nháo, chúng ta đã bao nhiêu tuổi rồi…” Cô bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vội vàng thúc giục: “Các em mau trở về lớp đi, nếu như bị…”
Lời còn chưa dứt, dưới lầu đã truyền đến tiếng gầm giận dữ của chủ nhiệm Lưu: “Các em đang làm gì vậy?!”
Tào Thư Tuấn và Tạ Á cứng đờ, vội vàng nói: “Mau mau nhanh lên, khẩn trương trở về lớp đi.”
Chúc Tinh Dao một mình đứng ở bên cạnh cười, lúc trước Lê Tây Tây nói “Tớ cảm thấy Hứa Hướng Dương hôm nay quá đẹp trai”, sau đó liền mạnh mẽ chen chúc đến bên Hứa Hướng Dương. Bây giờ cô có bóng ma tâm lý đối với tiếng gầm giận dữ của chủ nhiệm Lưu, vừa nghe thấy lập tức hoảng sợ vội vàng chạy về phía sau, Giang Đồ đứng ngay sau lưng cô.
Cô một chân giẫm lên chân cậu, cả người đụng vào người cậu, cậu rầu rĩ hừ nhẹ một tiếng, ở ngay trên đỉnh đầu cô.
Trái tim Chúc Tinh Dao bỗng dưng đập mạnh một cái, ngửa đầu nhìn cậu, Giang Đồ hình như không còn đau nữa, giữ chặt cô lui về phía sau, ngay sau đó đám người xô xô đẩy đẩy tới gần, đẩy hai người hướng về lớp học, bọn họ thúc giục: “Nhanh nhanh nhanh! Chủ nhiệm Lưu đến rồi!”
Chủ nhiệm Lưu chạy lên lầu, thở hồng hộc mắng vài câu, kéo học sinh hỏi rõ ràng tình huống, tức giận đến xanh mặt.
Tào Thư Tuấn và Tạ Á vừa ra khỏi phòng, đã bị chủ nhiệm Lưu đen mặt mắng: “Thượng bất chính, hạ tất loạn*! Hai người nói hai người xem…”
*Thượng bất chính, hạ tất loạn(上梁不正下梁歪): có nghĩa là kèo trên không thẳng, kèo dưới cong (người trên mà làm bậy thì kẻ dưới tất sẽ làm càn, làm loạn.)
Kẻ dưới… ám chỉ Lục Tễ và Chúc Tinh Dao?
Tào Thư Tuấn ho nhẹ: “Chủ nhiệm Lưu, chúng tôi đều là người trưởng thành.”
“Hai người cũng là thầy cô giáo, là tấm gương cho học sinh noi theo! Nhìn xem náo loạn ồn ào như thế này, cộng lại đã là người sáu mươi tuổi rồi! Làm sao lại cùng đám học trò kia học cái này!”
“……”
“Chủ nhiệm Lưu, mười mấy tuổi muốn yêu đương, sáu mươi tuổi cũng vẫn có thể yêu! Thầy không thể tước đoạt quyền lợi của mọi người!” Chu Nguyên bám vào cửa hét lên, hét xong liền chuồn mất.
Một đám người đi theo ồn ào, ầm ĩ cực kỳ, hơn nữa có quá nhiều người dính líu về việc gây náo loạn này, chủ nhiệm Lưu cũng không biết bắt ai, tức giận đến suýt chút nữa phát bệnh cao huyết áp, “Phản rồi phản rồi, dẫn dắt nhiều khóa học sinh như vậy, tôi chưa bao giờ thấy ai to gan táo bạo như mấy người!”
Một trận “bức hôn” oanh oanh liệt liệt hạ màn kết thúc trong tiếng mắng chửi của chủ nhiệm Lưu.
Buổi tối trước tiết tự học, Hạ Cẩn nhân lúc không có nhiều người, Chúc Tinh Dao cũng không ở chỗ ngồi, cầm một cái hộp đi về phía Giang Đồ, cô đặt hộp lên bàn, cố gắng giữ giọng nói bình tĩnh: “Giang Đồ, chúc mừng sinh nhật.”
Giang Đồ nhìn hộp trên bàn, iPhone3 mới nhất trên thị trường.
Sắc mặt cậu không thay ngẩng đầu nhìn cô, giọng nói rất lạnh nhạt: “Cảm ơn, có điều cậu cầm đồ về đi.”
Hạ Cẩn cắn môi: “Chỉ là một món quà sinh nhật thôi.”
Giang Đồ vẫn câu nói kia: “Cậu cầm về đi.”
Mọi người đi ăn cơm nối tiếp nhau trở về, Trương Thịnh đi vào nhìn thấy tình cảnh này, huýt sáo: “Ơ, Hạ Cẩn cậu thế mà tặng quà cho Giang Đồ sao? Cậu đang làm gì vậy? Theo đuổi cậu ta à?”
Sắc mặt Hạ Cẩn khó coi, cô nhìn thoáng qua Giang Đồ.
Giang Đồ hoàn toàn không có ý tứ giúp cô giải vây, cô thở phì phò cầm hộp quà lên rồi rời đi.
Đã lâu Trương Thịnh không tìm Giang Đồ gây phiền toái, mở miệng kinh thường: “Sao cậu không nhận? Trong nhà Hạ Cẩn có tiền có thế, cậu cùng cậu ấy ở bên nhau thì cũng không cần lo âu gì nữa, còn có thể bớt đi hai mươi năm phấn đấu! ”
Giang Đồ ngẩng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt lộ ra vẻ lạnh lùng: “Cút.”
Trương Thịnh xông lên trước, nổi giận đùng đùng: “Mày đừng tưởng tao không dám đánh mày.”
Lúc này, Chúc Tinh Dao và Lê Tây Tây đi vào phòng, vừa vặn thấy lời nói này, sắc mặt cô lạnh lùng: “Trương Thịnh sao ba năm rồi cậu vẫn là bộ dạng này vậy? Giang Đồ có thù gì với cậu sao? Cậu cứ luôn nhắm vào người khác thế, thật sự rất ấu trĩ buồn cười đấy.”
Lần đầu tiên Chúc Tinh Dao nói lời khó nghe như vậy, người trong lớp nhao nhao nhìn sang.
Sắc mặt Trương Thịnh đỏ lên, cậu ta cắn răng, nhìn Chúc Tinh Dao: “Cậu… Không phải cậu ỷ vào tớ thích cậu sao? Được, tớ không so đo với cậu nữa. ”
Chúc Tinh Dao nói: “Là tôi không so đo với cậu.”
Mặt Trương Thịnh tối sầm quay đi.
Chúc Tinh Dao cau mày, trở về chỗ ngồi.
Giang Đồ quay đầu nhìn cô, đột nhiên nở nụ cười.
Cậu thật sự rất khi ít cười, Chúc Tinh Dao cảm thấy kiểu người này rất ít cười nhưng khi cười rộ lên thì rất khác, cô quay đầu nhìn cậu, không hiểu sao có chút đỏ mặt, cô nhỏ giọng nói: “Cậu cười cái gì thế, tớ đang ra mặt giúp cậu đó.” Cô lại bổ sung thêm một câu, “Thật ra cậu nên cười nhiều hơn, cậu cười đi.”
Buổi tối, Giang Đồ trở về nhà, nhìn thấy trong nhà khắp nơi bừa bộn, từ sau khi cậu học lớp 12, mỗi ngày đều dành rất nhiều thời gian ở trường học, còn phải lên lớp tự học, giảm bớt thời gian đi làm thêm, cậu hiếm khi gặp trực tiếp Trần Nghị.
Thư Nhàn đang cãi nhau với Giang Cẩm Huy, mắt bà đỏ hoe: “Có phải ông muốn đánh bạc đến khi cái nhà này chẳng còn gì nữa mới dừng lại đúng không? Trần Nghị muốn lấy nhà thế chấp, ông…” Bà nhìn thấy Giang Đồ, tiếng nói bỗng nhiên dừng lại, giơ tay lau nước mắt, “Con về rồi à.”
Giang Đồ đứng ở cửa, ánh mắt lạnh như băng nhìn Giang Cẩm Huy: “Cái nhà này không phải của một mình ông, mẹ tôi có một phần, nếu ông dám mang ra ngoài thế chấp, tôi sẽ không bỏ qua cho ông.”
“Căn nhà là của tao! Giang Cẩm Huy say khướt gào thét, “Oắt con mày dựa vào cái gì mà dùng giọng điệu này nói chuyện với ông đây.”
“Tôi nói rồi, mẹ tôi có một phần, ông không có quyền động vào.”
“Mẹ mày đã gả cho tao rồi, của bà ta chính là của tao.”
Giang Đồ không muốn tốn tinh thần và sức lực nói chuyện với con ma men, cậu đi vào phòng, từ trong ngăn kéo lấy ra bật lửa và hộp thuốc lá, cậu mở cửa sổ, dựa lên song cửa cúi đầu châm lửa. Gió mùa đông lạnh lẽo thổi vào, vừa ẩm ướt lại lạnh thấu xương, cậu hít một hơi thật dài, nhả ra một vòng khói.
Cậu nhớ đến Chúc Tinh Dao bảo cậu cười nhiều hơn, khóe miệng tự giễu nhếch lên, rất nhiều lúc cậu không biết phải cười như thế nào, cười vì cái gì?
Có lẽ, chỉ có cô mới có thể làm cho cậu cười nhiều hơn.
Cuối tháng 1 năm nay là Tết Nguyên Đán, kỳ nghỉ đông lớp 12 chỉ có mười ngày, vừa qua mùng 8 Tết đã phải tiếp tục đi học lại, dưới áp lực học hành cao độ khiến tinh thần mọi người đều hết sức căng thẳng, thời gian trôi qua nhanh chóng, góc bảng đen bắt đầu đếm ngược. Sau đại hội tuyên thệ không bao lâu thì thành phố tổ chức kỳ thi thử cho lớp 12, kết quả thi vừa phát xuống, Giang Đồ thi đứng nhất Nhất Trung Giang Thành ban Khoa học Tự nhiên, ở trên lớp học Tào Thư Tuấn khen ngợi cậu suốt cả buổi.
Ngay cả thầy Phó Hiệu trưởng cũng cười tủm tỉm tiến vào nói vài câu: “Nếu Giang Đồ có thể tiếp tục giữ vững thành tích ấy, nói không chừng Thủ khoa cấp tỉnh năm nay sẽ thuộc về trường của chúng ta, nhưng mà đừng căng thẳng quá, ôn tập cho thật tốt.”
Giang Đồ khiêm tốn gật đầu: “Dạ.”
Phó Hiệu trưởng tươi cười hớn hở rời đi, Chúc Tinh Dao quay đầu nhìn cậu, cười tít mắt: “Đồ ca thật lợi hại.” Cô nghiêng đầu suy nghĩ, lại nói, “Bố tớ biết tớ đang ngồi cùng bàn với cậu.”
Một câu nói không đầu không đuôi.
Giang Đồ nhìn cô, mỉm cười.
Chạng vạng có một trận mưa lớn, mưa dông đan xen, có hơi đáng sợ, mãi cho đến chín giờ tối mới ngừng lại, đúng lúc là giờ giải lao, Chúc Tinh Dao đứng ở bên bàn Tây Lê Tây nói chuyện với cô ấy, đột nhiên, toàn bộ căn phòng chìm vào trong bóng tối.
Mất điện, toàn bộ trường học đều rơi vào bóng tối.
Mọi người im lặng vài giây, rồi ồn ào lên, “Tại sao lại mất điện thế?”
“Chắc là do mưa to quá? Còn có điện lại không? Chỉ có trường học bị cúp điện thôi hay là một vùng đều mất vậy?”
“Chúng ta được về nhà sớm không?”
……
Bốn phía tối đen như mực, hầu như không có một tia sáng nào.
Chúc Tinh Dao ở trong bóng đêm chớp chớp mắt để nhìn, bỗng nhiên bị người từ phía sau dùng sức ôm lấy, cô hoảng sợ tới mức kêu lên “A”, nhanh chóng nhấc chân đạp về phía sau, người kia lập tức buông cô ra, ngay sau đó, một ánh lửa yếu ớt bất ngờ xuất hiện trong lớp học.
Giang Đồ nhanh chóng châm bật lửa, đi tới bên cạnh cô, “Làm sao vậy?”
Ánh lửa yếu ớt phản chiếu gương mặt Chúc Tinh Dao, sắc mặt cô vô cùng khó coi, vừa sợ vừa giận, còn có chút khó nói, Lê Tây kéo lấy cô, vội vàng hỏi: “Vừa rồi hình như cậu bị dọa không nhẹ, làm sao thế?”
Chúc Tinh Dao cắn môi, liếc mắt nhìn xung quanh, ánh mắt rơi trên người Trương Thịnh đang đứng ở bàn cuối cùng của tổ hai, cô cúi đầu nhỏ giọng nói: “Vừa rồi có người ôm tớ, còn…” Cô dừng lại, giọng nói càng thấp hơn, “Còn chạm vào ngực tớ. Tớ đạp cậu ta một cước, cậu ta mới buông ra.”
Lê Tây Tây không dám tin trừng mắt: “Mẹ kiếp! Tên lưu manh nào đấy?!”
Sắc mặt Giang Đồ âm trầm, ánh mắt toát ra sự lạnh lẽo, Hứa Hướng Dương cau mày nhìn bốn phía, con mẹ nó ai mà dám to gan vậy?
Lần đầu tiên Chúc Tinh Dao bị người ta vô lễ, lại còn là bạn học cùng lớp, cảm giác đó hết sức khó chịu, cô nhăn mặt, dễ dàng nhận thấy cô rất uất ức. Dưới lầu truyền đến tiếng hô của giáo viên: “Sẽ có điện ngay lập tức, các em yên lặng, đừng ồn ào, đừng đi lại lung tung.”
Bật lửa vẫn đang sáng, ánh lửa lay động.
Giang Đồ nhìn về phía Chúc Tinh Dao, trầm giọng nói: “Về chỗ ngồi, ngồi xuống trước đã.”
Hai người vừa ngồi xuống, đèn bỗng nhiên sáng lên.
Có điện lại rồi.
Giang Đồ ném bật lửa đang nóng hổi lên trên bàn, Chúc Tinh Dao cúi đầu, cổ cô trắng nhỏ tinh tế, cậu nhìn thoáng qua cô, đứng dậy đi ra ngoài. Đi qua bàn của Trương Thịnh, cậu rũ mắt nhìn giày của cậu ta, trên chân Trương Thịnh mang giày thể thao màu đỏ có giá mấy ngàn tệ, chiếc giày bên trái lau rất sạch sẽ nhưng có một vệt trắng xám nhỏ trên bàn chân bên phải.
Trương Thịnh bị cậu nhìn đến chột dạ, nhíu mày nói: “Cậu nhìn cái gì mà nhìn? Nhìn thêm mấy lần nữa cậu cũng không mua nỗi đâu.”
Cậu ta vừa dứt lời, bên má đã bị người đánh một quyền, đau đến nỗi khiến cậu ta kêu thành tiếng, trong nháy mắt khóe miệng chảy máu.
Các bạn học khác giật mình hoảng hốt kêu “A”, Trương Thịnh bị đánh choáng váng, không kịp phản ứng lại, đã bị Giang Đồ túm lấy cổ áo ném lên trên tường, gáy đập vào tường. Vẻ mặt Giang Đồ tàn nhẫn, từng quyền từng quyền nện vào bụng cậu ta, Hứa Hướng Dương là người đầu tiên phản ứng lại, vội vàng đi qua can ngăn, “Làm gì vậy, sao đột nhiên đánh nhau.”
Giang Đồ hất cậu ta ra, lại đấm vào mặt Trương Thịnh thêm một quyền nữa, đánh cho Trương Thịnh gào khóc.
Hứa Hướng Dương lại tiến lên: “Đánh nữa sẽ xảy ra chuyện đó, không xảy ra chuyện gì cũng bị xử lý kỷ luật!”
Chúc Tinh Dao sững sờ một lúc, chợt hiểu rõ mọi chuyện, chạy đến trước mặt kéo góc áo của cậu, nhỏ giọng nói: “Đừng đánh nữa.”
Giang Đồ dừng lại, vẻ mặt âm trầm xách Trương Thịnh tới trước mặt Chúc Tinh Dao, lạnh lùng nói: “Xin lỗi cậu ấy ngay.”
Trương Thịnh sưng mặt sưng mũi, mặt đau nhức không thôi, toàn bộ vùng bụng đều đang đau buốt, cậu ta thở hổn hển, phẫn nộ đỏ mắt nhìn Giang Đồ: “Tao làm cái gì? Tao chẳng làm gì cả.”
Giang Đồ cứ như vậy mà túm chặt phần gáy cổ áo cậu ta, ánh mắt lạnh lùng: “Tôi nói lại lần nữa, xin lỗi cậu ấy.”
Chúc Tinh Dao nhíu mày, nhìn Trương Thịnh.
Cả lớp im lặng phăng phắc, tất cả mọi người đều đang nhìn bọn họ.
Trương Thịnh bỗng nhiên cầm lấy một cây bút trên bàn đâm vào mặt Giang Đồ, Giang Đồ né ra phía sau, giơ tay đè tay cậu ta lại, ngoài cửa đột nhiên truyền đến một tiếng rống giận: “Ai cho các em đánh nhau vậy hả!”
Giang Đồ dừng lại, Trương Thịnh như mất đi lý trí, nhân cơ hội ra sức.
Giang Đồ né tránh không kịp, nghiêng đầu sang một bên, ngòi bút máy sượt qua bên cổ cậu, một trận đau nhói truyền đến, nóng rát.
Tào Thư Tuấn nổi giận đùng đùng đi vào kéo Trương Thịnh ra, nhìn thấy mặt mũi cậu ta sưng húp, lại nhìn thoáng qua Giang Đồ, cau mày hỏi: “Hai em đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Đồ ca, cậu…chảy máu rồi.”
Âm thanh Chúc Tinh Dao run rẩy, cô nhìn chỗ rách bị ngòi bút máy sượt qua trên cổ Giang Đồ. Cổ cậu thon dài trắng nõn, hai vệt máu đỏ đang chảy xuống, làm bẩn cổ áo đồng phục học sinh của trường.
Cô vội vàng rút hai tờ giấy trên bàn, bước tới đè lại.
Giang Đồ tự mình đè khăn giấy lại, cậu cúi đầu nhìn cô: “Tớ không sao.”
Sắc mặt Chúc Tinh Dao trắng bệch, nếu như Trương Thịnh đâm lệch vị trí…
Tào Thư Tuấn hít sâu một hơi: “Hứa Hướng Dương và Tào Minh dẫn bạn đến phòng y tế kiểm tra đi.”
Cả người Trương Thịnh như bị ma ám, được Tào Minh đỡ đi, Hứa Hướng Dương nhìn về phía Giang Đồ, Giang Đồ lấy khăn giấy xuống, máu đã không còn chảy nữa, cậu nhíu nhíu mày: “Tớ không cần đi đâu.”
Chúc Tinh Dao không đồng ý: “Phải đến bệnh viện tiêm uốn ván, do bút máy làm trầy xước.”
Giang Đồ cụp mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Sáng mai tớ đến trạm y tế là được rồi.
Giang Đồ bị Tào Thư Tuấn gọi đi nói chuyện, sắp tan học cậu mới trở về. Chúc Tinh Dao cùng Lê Tây Tây đến phòng y tế lấy cồn và tăm bông, cậu vừa ngồi xuống, cô liền cầm tăm bông quay về phía cậu: “Tớ giúp cậu xử lý một chút.”
Miệng vết thương kia rất rõ ràng, sưng đỏ rách da, thoạt nhìn rất đau.
Giang Đồ không đeo kính, cậu quay đầu nhìn cô, đáy mắt đen láy, cậu “ừm” một tiếng.
Chúc Tinh Dao dựa lại gần, hết sức cẩn thận đổ cồn rửa sạch vết thương, cô thấy hầu kết cậu lăn lăn, động tác kia làm cho cô cảm thấy rất gợi cảm, cô không hiểu tại sao có hơi lo lắng: “Đau lắm hả?”
“Không đau.” Âm thanh của cậu trầm thấp mang theo một chút hấp dẫn.
Chúc Tinh Dao đột nhiên có chút hoảng hốt, động tác xử lý của cô nhanh hơn, tay vừa mới dừng lại thì chuông tan học vang lên, mọi người ồn ào thu dọn đồ đạc về nhà, Giang Đồ cũng đứng lên. Chúc Tinh Dao ngẩng đầu gọi: “Đợi chút.” Cô từ trong cặp sách lấy ra hai miếng băng cá nhân, màu hồng nhạt với hoa văn hoạt hình.
Vẻ mặt Giang Đồ hơi ngừng lại.
Cô xé bọc băng cá nhân, đứng lên nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đừng ghét bỏ màu hồng, tớ biết trong nhà cậu có băng cá nhân, cậu trở về gỡ ra rồi dán lại miếng khác là được rồi.”
Giang Đồ cúi đầu nhìn cô, Chúc Tinh Dao đến gần, dán băng cá nhân lên, ngón tay còn đè xu0ng, bỗng nhiên phía sau lưng bị cặp xách của bạn học đi qua đụng phải, thân thể nghiêng về phía trước, môi cứ thế mà chạm vào dưới cằm Giang Đồ.
Hai người đồng thời cứng đờ, trong lòng Chúc Tinh Dao hoảng loạn, bối rối lui về phía sau, cô không dám nhìn Giang Đồ, cũng không biết có ai nhìn thấy hay không.
Cô cúi đầu, tim đập như trống, nhỏ giọng nói một câu: “Xin lỗi…”
Giang Đồ cúi đầu nhìn vành tai cô từ từ chuyển sang màu đỏ, trong đầu trống rỗng, cậu nghĩ cô xin lỗi cậu vì cái gì chứ?”
Đây là hy vọng mà cậu muốn nhưng lại không dám thỉnh cầu.
Lê Tây Tây nói chuyện với Hứa Hướng Dương xong, quay đầu gọi: “Tinh Tinh có thể đi được chưa?”
Chúc Tinh Dao cắn môi, cúi đầu thu dọn cặp sách: “Sắp xong rồi đây.”
Đêm nay mưa to xối xả, cửa sổ mở ra, trong gió trộn lẫn với mùi ẩm ướt và bùn đất. Giang Đồ quay đầu mặt hướng ra cửa sổ, hít sâu một hơi, quay lại nhìn cô, cả người đã khôi phục sự bình tĩnh, giọng cậu bình tĩnh: “Tớ đi trước.”
Cậu lướt qua người cô, Chúc Tinh Dao nhịn không được quay đầu: “Sáng mai cậu nhớ tiêm uốn ván.”
Giang Đồ đưa lưng về phía cô, gật đầu một cái rồi rời đi.
…
Năm giờ sáng, Giang Đồ thở hổn hển tỉnh lại từ trong mộng, cậu mở mắt ra nhìn chằm chằm trần nhà tối đen như mực, giơ tay che mặt hít sâu một hơi, một lát sau, cậu nhíu mày đứng lên, đi vào phòng tắm.
Nước trên tóc từng giọt nhỏ xuống, tiện tay lau qua, rồi mặc kệ.
Cậu không bật đèn, quen cửa quen nẻo từ ngăn kéo lấy ra hộp thuốc lá, cúi đầu châm một điếu rồi tựa vào bên cạnh bàn hút thuốc, cũng không phải lần đầu tiên mơ thấy Chúc Tinh Dao, mỗi lần tỉnh lại đều cảm thấy có chút tội lỗi.
Giang Đồ giơ tay lên cổ s0 so4ng một lúc.
Nơi đó dường như vẫn còn lưu lại nhiệt độ của ngón tay cô.
HẾT CHƯƠNG 38.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT