Tác giả: Lạc Nhật Tường Vi

Editor: Lili

Tuy từ trước đến nay Lục Thảng là người luôn bình tĩnh, thấy Giản Minh Thư như vậy nháy mắt trong đầu cũng trống rỗng, dựa vào ánh sáng le lói của cây đuốc, bàn tay chàng run rẩy đặt dưới mũi nàng đến tận khi cảm nhận thấy hơi thở mỏng manh như tơ nhện thì chàng mới nhẹ thở ra một hơi.

Tuy trên đầu ngón tay chàng chỉ có hơi thở mỏng manh nhưng lại rất ấm áp, làm Lục Thảng nhanh chóng hoàn hồn, bây giờ chàng mới cảm thấy trong lòng bàn tay đang nắm chặt của chàng đầy mồ hôi dính nhớp, trái tim không ngừng hoảng sợ, dường như sắp nhảy ra khỏi cổ họng.

Người con gái nằm trên mặt đất ngoại trừ hơi thở mỏng manh thì không hề động đậy, chàng thổi cho ngọn lửa cháy to hơn rồi ngẩng đầu chiếu lên trên —— bên trên là sườn núi chênh vênh, ánh lửa không chiếu đến, tất nhiên độ cao không thấp, nàng lăn xuống từ nơi cao như vậy, cũng không biết bị thương ở đâu, trước mắt nên chữa trị như thế nào?

Lục Thảng mới nhược quán đâu có kinh nghiệm về việc trị thương, chỉ có thể lấy cổ tay áo nhẹ nhàng chà lau lớp máu dính trên gò má nàng, vừa thấp giọng gọi nàng, "Giản Minh Thư? Minh Thư?"

Giản Minh Thư không đáp lại, khuôn mặt trắng bệch không có chút máu, miệng vết thương trên đầu vẫn còn đang rì rì chảy máu.

Roẹt ——

Lục Thảng xé rách vạt áo ngoài, kéo xuống một mảnh vải, bao lung tung miệng vết thương quanh đầu nàng. Dù có như thế nào, thì trước tiên cũng vẫn phải cầm máu đã. Mảnh vải mới vừa buộc lại thì có một trận gió tới, thổi làm xào xạc cỏ cây xung quanh, trên sườn núi truyền đến tiếng bước chân vội vàng. Lục Thảng ngẩng đầu nhìn lại, bởi vì bóng đêm, chàng chỉ nhìn thấy qua lớp cây cỏ trên sườn núi có vô số ánh lửa đong đưa, còn có âm thanh sột soạt. Chắc nơi đó là nơi Giản Minh Thư lăn xuống, những người giơ đuốc trên núi đang tìm nàng sao?

Người Giản gia?

Không đúng ——

Nhìn hành động thì không giống, nếu là người Giản gia phát hiện Giản Minh Thư mất tích hoặc rơi xuống vách núi, đã sớm hét to tìm người chứ chắc chắn sẽ không phải bí mật im lặng như vậy tìm người. Giản Minh Thư gặp chuyện không may này cũng rất kỳ quái, trên núi chỉ có chùa Vân Hoa nhưng cửa chùa cũng cách đường đèo rất xa, tại sao đang nửa đêm nàng lại ngã xuống từ đây?

Nghĩ như thế, chàng càng thêm cảm thấy chuyện này kỳ quặc, chàng định thần lại, chợt thấy mơ hồ trong ánh lửa có lóe lên ánh bạc, đó chỉ có thể là ánh sáng phản xạ của lưỡi đao.

Nghe nói xung quanh núi Vân Hoa cũng không thái bình, thường có sơn phỉ trên núi xuống cướp bóc xe ngựa đi ngang qua, còn xuống cả thôn trang xung quanh cướp bóc. Vốn dĩ hầu hết khách dâng hương ở chùa Vân Hoa đều là các nữ quyến của các phú hộ hương thân huyện Giang Ninh nên bị theo dõi cũng chẳng có gì lạ.

Giản Minh Thư là gặp phải cướp sao?

Chàng nhìn người trên mặt đất, quyết định rất nhanh, đứng dậy dẫm tắt cây đuốc, rồi sau đó cởi áo ngoài khoác lên người Giản Minh Thư rồi nhẹ nhàng bế nàng lên.

Người con gái vừa nâng lên, nhẹ như lông hồng.

Tằng thị vốn đã không ngủ ngon, nghe một chút âm thanh đã tỉnh lại, ra xe ngựa không thấy bóng dáng Lục Thảng đâu, đang có chút bất an, chợt nhìn thấy một bóng đen đi đến thì vô cùng hoảng sợ, đang định kêu to thì nghe được âm thanh của Lục Thảng, "Mẹ, là con, mau lên xe ngựa."

Phát hiện con trai trở về, Tằng thị yên tâm, đang định hỏi chuyện, lại thấy trong lòng ngực Lục Thảng còn ôm một người sốt ruột hoảng hốt mà bước vào xe ngựa thì cũng luống cuống theo, vội vã bước vào.

Châm đèn lên, nhìn thấy người trong lòng Lục Thảng, Tằng thị hoảng sợ đánh tan cơn buồn ngủ, "Minh Thư? A Thảng, chuyện này......"

Lục Thảng không trả lời mẫu thân, chỉ lấy chăn của Tằng thị bao lấy Giản Minh Thư, cũng không nhìn Tằng thị nói, "Mẹ, mẹ đừng hỏi gì, nơi đây không nên ở lâu, chúng ta phải nhanh chóng rời đi, chờ an toàn con lại nói với mẹ. Làm phiền mẹ chăm sóc nàng, con đi đánh xe."

Ánh lửa trên núi đã di chuyển uốn lượn xuống dưới chân núi có lẽ bọn chúng đang đi tìm Giản Minh Thư.

Dặn dò qua quýt hai câu, Lục Thảng dùng đôi tay xoa xoa gương mặt Minh Thư, cúi đầu xuống nói bên tai nàng, "Giản Minh Thư, là tôi, Lục Thảng. Tôi đưa cô đi trấn trên tìm đại phu, cô phải cố gắng lên."

Nói xong chàng đứng dậy xốc rèm cửa lên, nhảy xuống xe ngựa thu dọn hết mọi đồ đạc lên xe, lại xóa hết mọi dấu vết lưu lại xung quanh. Chỉ nghe thấy một tiếng roi vang lên, xe ngựa tiến vào trong bóng đêm dày đặc, đi đến trấn gần nhất là trấn Tầm Dương.

Khi xe ngựa đi đến trên đường, cái tay nắm roi của Lục Thảng run rẩy, áo ngoài đã khoác cho Giản Minh Thư, gió lạnh vèo vèo rót vào ngực chàng, đông lạnh làm xương cốt của chàng cứng đờ, nhưng chàng lại cảm thấy dường như máu trong người muốn thiêu cháy, trong đầu lộn đi lộn lại chỉ có gương mặt nhiễm máu đỏ tươi của Giản Minh Thư còn không nghĩ được gì khác.

————

Trời vừa tảng sáng, Lục Thảng đánh xe ngựa đuổi tới trấn Tầm Dương, tùy tiện hỏi một người qua đường vị trí y quán, không bao lâu đã đến trước y quán. Giản Minh Thư như cũ không có dấu hiệu tỉnh lại, mảnh vải trên đầu đã biến hoàn toàn thành màu đỏ, nhìn thấy ghê người, hốc mắt Tằng thị đã đỏ bừng. Cuối cùng cửa y quán đã bị Lục Thảng gõ mở ra, đại phu chậm rãi bước ra còn không kịp oán giận, đã bị Lục Thảng kéo đến xe ngựa.

Vừa vén rèm, đại phu cũng không dám chậm trễ, vội gọi người ôm nàng vào bên phòng trong, lại tìm một y nữ đến xem xét vết thương, nhờ cả Tằng thị giúp đỡ kiểm tra toàn thân. Thật lâu sau, đại phu xoa tay đi ra, ngồi vào trước bàn viết phương thuốc.

Xuyên thấu qua cánh cửa khép hờ, Lục Thảng chỉ nhìn thấy quần áo nhiễm máu rơi đầy đất, trái tim cũng treo cao, quay đầu hỏi đại phu, "Tiên sinh, thương thế của nàng như thế nào?"

Đại phu múa bút thành văn, cũng không ngẩng đầu lên nói, "Vận khí của tiểu nương tử không tồi, lăn xuống từ nơi cao như vậy mà vẫn chưa thương đến nội tạng, cũng là may mắn trong bất hạnh, cánh tay bị trật khớp đã được nắn lại, mắt cá chân bị sưng, trên người có mấy chỗ bị thương ngoài da, y nữ đã giúp nàng băng bó rồi."

"Vậy khi nào nàng sẽ tỉnh?" Trong lòng Lục Thảng yên tâm một chút lại hỏi.

"Cái đấy phải xem tạo hóa của nàng. Tuy trên người nàng không có vết thương trí mạng, nhưng vết thương trên đầu lại rất sâu, hiện tại ta đã khâu lại bằng tang bạch bì(1), nhưng trên đời này bộ phận phức tạp nhất chính là cái đầu, vết thương bên ngoài thì dễ xử lý, nhưng bên trong như thế nào thì khó nói, phải quan sát mấy ngày xem thế nào đã. Đây là phương thuốc, cho nàng uống trước xem thử, vết thương bên ngoài thì mỗi ngày đổi thuốc một lần." Trong lúc nói chuyện đại phu đã viết đầy một trang giấy, ông thổi cho khô, rồi mới đẩy đến trước mặt Lục Thảng.

(1): Vỏ dâu tằm

Tim Lục Thảng lại nặng nề hơn, vừa muốn nhận đơn thuốc thì đại phu lại thu tay, nhìn chằm chằm chàng, "Tiểu nương tử này có quan hệ như thế nào với ngươi? Vì sao lại ngã xuống vách núi?"

Nhìn vẻ mặt của đại phu, nếu chàng trả lời không đúng có lẽ ông ấy sẽ lập tức đi báo quan. Lục Thảng nghĩ nghĩ, nghiêm mặt nói, "Tại hạ là thí sinh Lục Thảng ở huyện Giang Ninh, bên trong là mẫu thân của tôi, người bị thương...... Là muội muội của tôi. Tôi đưa theo mẫu thân và muội muội vào kinh thành đi thi, trên đường gặp đạo phỉ cướp bóc, muội muội gặp nạn bị xô đẩy từ trên sườn núi lăn xuống."

"Lục Thảng? Chính là Giải nguyên Lục Thảng của phủ Giang Ninh năm nay?" Đại phu kích động đứng lên.

Lục Thảng vội ôm quyền nói, "Đúng là tại hạ, tin dự thi mà phủ cấp ở trong xe ngựa, tiên sinh có cần xem qua không?"

"Không cần không cần." Đại phu vội xua tay, lại nói, "Lệnh muội bị thương nặng, các ngươi ở đây có nơi đặt chân không? Nếu không có, không ngại thì tạm thời ở lại y quán, lão phu cũng tiện quan sát vết thương của lệnh muội, nếu có chuyện gì cũng có thể kịp thời cứu trị."

"Lương y như từ mẫu, Lục Thảng cảm tạ trước, đành phải làm phiền tiên sinh." Lục Thảng vái lạy thật sâu.

Sau khi tạ ơn, Lục Thảng thanh toán tiền khám bệnh rồi đi bốc thuốc, giao thuốc cho dược đồng đi sắc, y nữ cũng đã băng bó xong cho Giản Minh Thư, đang thu dọn đống hỗn độn trong phòng rồi rời đi. Lục Thảng lúc này mới vén rèm đi vào, Tằng thị đang đứng giặt khăn ở trước chậu, Giản Minh Thư vẫn nằm im lặng trên giường, hai mắt nàng nhắm chặt, quần áo đã thay bằng quần áo cũ của Tằng thị, tóc đã được tóm gọn về một bên, trên trán quấn mấy lần băng vải làm khuôn mặt vốn đã nhỏ bé càng yếu đuối, đáng thương.

Lục Thảng trầm mặc nhìn nàng, rồi lấy áo khoác lúc trước đắp cho nàng, vội vàng nói "Mẹ, con đi ra ngoài một chuyến, mẹ chăm sóc nàng ấy nhé." Nói xong cũng mặc kệ Tằng thị hỏi chuyện, vội vàng lại ra cửa.

————

Tuy trấn Tầm Dương không thể so với huyện Giang Ninh nhưng cũng là nơi giàu có và đông đúc, hôm nay trời vừa sáng, cửa hàng hai bên đường phố đều mở cửa, bá tánh đi lại giữa các phố lớn hẻm nhỏ, Lục Thảng tùy ý tìm một người qua đường hỏi rõ đường đến cửa hàng vàng bạc Giản gia.

Theo lý Giản Minh Thư gặp nạn thì phải báo quan, nhưng Lục Thảng vẫn cảm thấy chuyện này có gì đó rất kỳ lạ nên chàng cẩn thận báo trước cho người nhà họ Giản rồi mới báo quan để tránh gặp họa. Nếu chàng nhớ không lầm, Giản gia ở trấn Tầm Dương cũng có một cửa hàng.

Quả nhiên, người qua đường chỉ đường cho chàng.

Cửa hàng không xa, Lục Thảng chưa đi mấy bước đã nhìn thấy bảng hiệu bằng vàng của Giản gia. Cửa hàng này của Giản gia cũng không lớn, bên trong chỉ một chưởng quầy và hai gã sai vặt chạy chân, Lục Thảng vừa định tiến lên thì khóe mắt liếc qua đầu hẻm ở đối diện cửa hàng, bước chân không tự giác chậm lại.

Trong bóng tối của đầu hẻm có hai người đàn ông, mặc áo ngắn màu nâu, bên hông dùng bao che giấu một vật gì đó —— đó là là vũ khí, hai người này khoanh tay trước ngực đứng dựa vào tường, nhìn như tán gẫu, nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm cửa của cửa hàng vàng bạc và những người đi ngang qua, không một chút lơi lỏng. Lục Thảng thay đổi chủ ý, đi qua cửa hàng, cũng lọt vào tầm mắt như chim ưng của hai kẻ kia.

Tối hôm qua những người đó cũng không tính toán buông tha Giản Minh Thư, vậy mà còn đuổi tới tận nơi này ôm cây đợi thỏ.

Đây không phải hành động bình thường của bọn cướp, bọn cướp bình thường dù có ra tay tàn nhẫn, nhưng nếu đã lấy được tiền bạc thì sẽ bỏ qua chứ sẽ không đuổi theo không bỏ một cô gái đã chạy trốn, những người này còn biết Giản gia ở trấn Tầm Dương có cửa hàng chi nhánh, rõ ràng là nhằm vào Giản Minh Thư, hoặc vì Giản gia mà tới, cũng không phải bọn cướp bình thường. Đam Mỹ H Văn

Nghĩ như vậy, Lục Thảng tự hỏi một câu, "Giản Minh Thư, rốt cuộc cô chọc vào người nào?"

Chàng lập tức đi vòng vèo, trở về y quán.

Dược đồng đã sắc thuốc thấy Lục Thảng trở về, thì đưa cho Lục Thảng. Khi Lục Thảng cầm chén thuốc vào phòng thì Tằng thị đang ngồi dựa vào cuối giường nhắm mắt nghỉ ngơi. Một đêm không ngủ lại hoảng sợ, vốn dĩ sức khỏe Tằng thị đã yếu lại mệt nhọc như vậy, làm sao mà chịu được, Lục Thảng không đánh thức mẫu thân, bản thân ngồi vào đầu giường, khuấy chén thuốc đen như mực trong tay, lẳng lặng nhìn Giản Minh Thư.

Sau một lúc lâu chàng mở miệng, "Thật sự là kiếp trước tôi nợ cô." Vừa nói vừa trải một chiếc khăn dưới cằm Giản Minh Thư rồi múc thìa thuốc đưa đến bên môi nàng.

Thìa thuốc thứ nhất không đút được vào trong miệng Giản Minh Thư, thuốc theo khóe môi nàng chảy xuống, chàng nhanh tay lau đi —— Giản Minh Thư là một cô nương sạch sẽ như vậy, chắc là sẽ không thích bộ dạng chật vật cả người dính đầy nước thuốc.

"Minh Thư, nếu cô nghe thấy âm thanh của tôi thì ngoan ngoãn uống thuốc đi được không?" Lau sạch nước thuốc, chàng cúi đầu dịu dàng nói bên tai nàng.

Chàng vừa nói xong thì liếc mắt thấy mẫu thân đã mở mắt đang nhìn chàng với ý vị không rõ, tai chàng chợt đỏ ửng, nhanh chóng ngẩng đầu nên không thấy hàng mi hơi hơi rung động của Giản Minh Thư.

————

Sáng sớm hôm sau, Giản Minh Thư vẫn như cũ không có dấu hiệu tỉnh dậy. Lục Thảng quyết định đi vòng lại huyện Giang Ninh báo cho Giản lão gia.

Bởi vì Giản Minh Thư bị thương không nên hoạt động, y quán tạm thời còn khá an toàn, Lục Thảng để Tằng thị và nàng ở lại y quán, một mình đi Giang Ninh.

Tiễn đi Lục Thảng, trong lòng Tằng thị vẫn lo sợ không yên, chỉ ở trong phòng trông nom Giản Minh Thư. Thời gian qua đi gian nan, khó khăn lắm mới đến trời tối, y quán sớm đóng cửa, Tằng thị tùy ý dùng chút cơm rồi nằm xuống ngủ, nhưng trong lòng có chuyện nên cũng không ngủ sâu giấc, mơ mơ màng màng nằm đến nửa đêm, thì nghe thấy tiếng mở cửa phòng, mành bị gió lạnh thổi bay, bà lập tức ngồi dậy, cảnh giác nhìn chằm chằm bên ngoài.

Rèm cửa bị người nhấc lên, bóng dáng cao gầy mang theo hơi lạnh tiến vào, nhờ vào ánh sáng ảm đạm ngoài cửa sổ nhìn thấy Tằng thị đã xuống giường nói, "Đánh thức mẹ ạ?"

Âm thanh Lục Thảng lộ ra sự lạnh lẽo, mệt mỏi không rõ, giống như con hẻm dài yên tĩnh ngoài phòng, gió cuốn bay lá vàng, đồ ăn lạnh giá, không có một chút ấm áp.

Rất nhanh ánh nến sáng lên, Tằng thị che giấu ánh sáng từ ngọn đèn, quay đầu hỏi chàng, "Sao lại trở về nhanh thế?" Rồi nhìn ra bên ngoài, buồn bực nói, "Chỉ có mình con à?"

Lục Thảng tháo xe chỉ cưỡi ngựa về Giang Ninh, không có ai cản trở nên tốc độ nhanh hơn rất nhiều lần, không đến một ngày một đêm đã từ Giang Ninh trở về. Dựa vào tính cách yêu thương con gái của Giản Kim Hải kia thì kể cả ông không thể đến đón con gái cũng sẽ phái người phái xe ngựa đưa thầy thuốc từ Giang Ninh cùng đến mới phải, tại sao bây giờ chỉ có một mình Lục Thảng trở về?

Lục Thảng không đáp, chàng xuất phát từ sáng sớm, cả ngày chưa ăn một hạt cơm uống một ngụm nước để về nhanh. Bây giờ môi đã khô nẻ, dạ dày đau đớn, sắc mặt vô cùng kém, đôi tay đông lạnh đến mất đi cảm giác, nhưng đứng ở đầu giường của Giản Minh Thư lại cảm thấy nỗi khổ này có là gì, chuyện mà chàng cất giấu ở trong ngực không thể nói ra mới làm chàng đau lòng.

"Con nói đi rốt cuộc xảy ra chuyện gì!" Tằng thị thấy chàng không nói gì thì nóng nảy, túm ống tay áo của chàng hỏi.

"Sẽ không có người tới đón nàng ấy." Lục Thảng giống như hít thở không thông, sau khi hít một hơi thật sâu, mới mở miệng, "Nhà họ Giản ở phủ Giang Ninh đêm qua gặp nạn, bị đạo phỉ cướp hết rồi đốt toàn bộ nhà cửa, toàn phủ trên dưới 38 mạng người, không một ai may mắn thoát khỏi, Giản lão gia...... Chết rồi."

Tin dữ như sét đánh giữa trời quang, làm đầu óc Tằng thị trống rỗng, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play