Tác giả: Lạc Nhật Tường Vi
Editor: Lili
Trên bếp còn nước nóng chưa múc ra, sương trắng bốc hơi dâng lên, Lục Thảng ẩn bên trong làn hơi nước lượn lờ, ngay cả hơi nước cũng làm bỏng mắt.
May mắn chính là, Lục Thảng chỉ cởi áo trên, Minh Thư liếc mắt đảo qua, chỉ nhìn thấy hai vai trần trụi của chàng ——mặc dù chỉ là như vậy, cũng đủ làm hai người xấu hổ.
Lục Thảng sau khi hoảng sợ qua đi thì nhanh chóng lấy quần áo che ở trước ngực.
"Thực xin lỗi, a huynh, muội không phải cố ý." Minh Thư cũng đã hoàn hồn, nhanh chóng giơ tay che mắt xoay người, trong miệng luôn mồm xin lỗi, người chạy nhanh chuồn ra khỏi nhà bếp.
Lục Thảng phía sau nàng tức muốn hộc máu hô to: "Lục Minh Thư!"
Minh Thư hít một hơi thật sâu, cũng không đi xa, lưng dựa vào bức tường của nhà bếp.
Bên trong nhà bếp truyền đến tiếng mặc quần áo sột sột soạt soạt, không bao lâu, rèm vải bị người mạnh mẽ nhấc lên, Lục Thảng sải bước đi ra, vừa thấy Minh Thư còn đứng ở đây, thì lửa giận lại tăng lên.
Minh Thư "Ôi" một tiếng rồi lại che mắt lại.
Lục Thảng cười lạnh: "Bây giờ muội còn che mắt làm gì?"
Minh Thư tách hai đầu ngón tay ra, nhìn chàng từ khe hở —— Lục Thảng đã mặc xiêm y tử tế, nhưng tóc còn rối tung, trong mắt tức giận chưa tan, cả khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng, ánh mắt không có thiện ý đang nhìn chằm chằm chính mình.
Nàng ngượng ngùng cười buông tay, lập tức nói: "A huynh, muội thề, muội chưa nhìn thấy gì."
"Lục Minh Thư, muội mất trí nhớ chứ không phải bị ngu, trước kia làm việc cũng coi như cẩn thận, vì sao hiện giờ càng ngày càng lỗ mãng? Tình huống bên trong như thế nào cũng không biết đã lỗ mãng, hấp tấp xông vào hả?" Lục Thảng rất ít răn dạy người khác như thế, hôm nay xem như bị Minh Thư làm cho quá đỗi tức giận.
Minh Thư cúi đầu xem mặt đất, biện bạch: "Muội làm sao biết có người tắm gội trong nhà bếp chứ."
"Muội còn có lý hả?" Lục Thảng nghe ngữ khí không cho là đúng của nàng, giận càng thêm giận, "Muội không suy nghĩ xem nếu hôm nay người ở bên trong là một nam nhân khác, thì muội làm như thế nào?"
Minh Thư nghe vậy ngẩng đầu, một đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Lục Thảng —— lời của a huynh nói, hình như có ý là nếu nhìn chàng thì không sao nhỉ?
Nhưng nàng không dám phản bác, chỉ nói: "Vậy...... Xem thì xem thôi, muội có bị sao đâu? Muội cũng chẳng có hại gì."
Cũng không phải nàng bị nhìn, sao còn phải nghĩ muốn bảo toàn trong sạch chứ.
"......" Lục Thảng bị lời ngụy biện của nàng làm nghẹn lời.
Nhưng nàng nói hình như cũng không sai.
"Mặt khác, a huynh nên thấy may mắn đây là muội, nếu là cô nương khác xông vào nhìn thấy hết thì nhất định sẽ ăn vạ huynh bắt huynh chịu trách nhiệm, lúc ấy huynh phải làm sao? Muội cũng không muốn huynh tùy tiện tìm một tẩu tử cho muội đâu. Nam tử ở bên ngoài, cũng phải bảo vệ mình thật tốt." Minh Thư thấm thía nói.
"......" Lục Thảng giáo huấn không thành, ngược lại còn bị nàng giáo huấn, tức giận đến bật cười.
Minh Thư thấy biểu tình của chàng không đúng, vội vàng nâng đồ vật mang theo giống như hiến vật quý đưa đến trước mắt chàng, đánh lạc hướng: "Đừng nói những chuyện râu ria đó nữa, muội mang dược đến cho huynh. Mẹ ở trong phòng, chắc hẳn huynh không muốn lộ vết thương trước mặt mẹ làm người lo lắng đúng không?"
Nhìn thấy thuốc trị thương trong tay nàng, biểu tình của Lục Thảng hòa hoãn lại, ánh mắt chuyển sang ôn nhu.
"Về sau không được lỗ mãng như vậy nữa." Mắng cũng mắng không nổi nữa, Lục Thảng giả hung giữ dặn dò một tiếng, tiếp nhận thuốc trị thương, lại nói, "Cảm ơn muội."
Minh Thư cười kéo chàng ngồi xuống ghê dài, nhìn chàng xắn ống tay áo lên, lộ ra miệng vết thương máu me be bét, nàng cắn môi, cảm thấy đau thay chàng. Lục Thảng chậm rãi rải bột thuốc vào miệng vết thương, đợi miệng vết thương bị thuốc bột bao trùm, còn chưa mở miệng, Minh Thư đã cầm vải bố trắng quấn quanh, phối hợp với chàng vô cùng nhịp nhàng.
Trong nháy mắt, miệng vết thương của Lục Thảng đã được băng lại, chàng khẽ cử động tay, cảm thấy vẫn có thể hành động được lại nói: "Cảm ơn muội. Trời tối rồi, nhanh đi nghỉ ngơi......"
"Đợi lát nữa." Minh Thư giữ chặt tay chàng, nhìn lòng bàn tay, "Đưa tay cho muội."
"?"Lục Thảng khó hiểu.
Minh Thư không kiên nhẫn, nói: "Bảo đưa cho muội thì đưa cho muội." Vừa nói vừa nắm chặt tay trái đến lòng bàn tay của chàng, đào một đống kém trắng trong hộp bên cạnh bôi lên mu bàn tay của chàng.
Lúc này Lục Thảng mới chú ý không biết từ lúc nào nàng đã mở một cái hộp sứ bẹp men xanh khác, mùi hương hoa lan nhàn nhạt tràn ra, tất nhiên đây không phải thuốc.
"Huynh nhìn đi, tay huynh bị đông lạnh thành cái gì rồi, sau này không cầm được bút thì huynh đi thi kiểu gì." Minh Thư cúi đầu, một tay nắm lấy tay chàng, tay kia thì thoa đều kem trắng trên tay chàng, "Đây là Ngọc Dung Cao hương hoa lan của Y Lan Các, đồ tốt đấy, một cái hộp nhỏ như này trị giá một lượng bạc đó, sẽ làm da dịu hơn, còn có thể trị nứt da."
Tay của Lục Thảng, bởi vì thời gian dài chịu đựng gió tuyết để đánh xe, đã không còn trắng như lúc trước, mu bàn tay phiếm hồng, các đốt ngón tay sưng đỏ, đối lập với bàn tay trắng sứ của Minh Thư đúng là thảm không nỡ nhìn.
Chính chàng không không thèm để ý nhưng Minh Thư cẩn thận nên đã phát hiện từ lâu.
"Để huynh tự làm." Lục Thảng chỉ cảm thấy tay nàng như ngọc như tuyết, mềm mại không xương, cứ vuốt ve trên tay chàng làm toàn thân chàng không được tự nhiên.
Minh Thư dùng sức nắm chặt, không để chàng rút tay về, cúi đầu chỉ nói: "Huynh làm gì đấy? Để huynh tự thoa loạn lên, chỉ lãng phí hộp hương cao này thôi. Muội dạy cho huynh. Mu bàn tay, lòng bàn tay, ngón tay, khe ngón tay, đều phải thoa, tốt nhất trước tiên xoa hai tay vào nhau cho nóng lên rồi mới thoa hương cao, vừa thoa đều vừa mát xa......"
Nếu muốn bảo dưỡng đôi tay thì cũng không đơn giản, chỉ bằng vào một hộp hương cao tốt còn chưa đủ.
Minh Thư vừa nói vừa làm mẫu, thoa đều cao rồi lại thong thả mát xa, không bỏ qua mỗi tấc da thịt trên bàn tay chàng, lực tay mềm mại cộng với các ngón tay nhẵn mịn, làm Lục Thảng bị ngứa ngáy từ tay đến tận xương cùng, lại đến chân, nàng càng không chịu dễ dàng bỏ qua, lòng bàn tay lại xoa vết chai mỏng trong lòng bàn tay chàng, cảm giác này...... Lục Thảng chỉ cảm thấy cả người mình đều không thích hợp, muốn chạy trốn lại trốn không thoát, sự ôn nhu của Minh Thư dệt thành một tấm lưới lớn giăng đầy trời, không biết đã phủ xuống từ bao giờ, nhốt người ở bên trong, nhưng chính bản thân nàng cũng không nhận ra, dù là nói chuyện hay là biểu tình vẫn bằng phẳng tự nhiên, không có chút nào ngượng ngùng, ngược lại là Lục Thảng, bị nàng làm cho tiếng lòng run rẩy dữ dội.
"Một lượng bạc một hộp Ngọc Dung Cao, người nọ nói tặng liền tặng, ra tay rất hào phóng, trên người còn đeo kim lung, xem ra địa vị ở Đào gia không thấp, a huynh...... A huynh?" Minh Thư chỉ lo nói một mình, cuối cùng lại gọi Lục Thảng.
Lục Thảng bị nàng gọi thì hồn phách mới trở về, đôi mắt đầy nghi hoặc.
Minh Thư biết, chắc chàng đã như đi vào cõi thần tiên rồi, không nghe vào tai lời nàng nói, cho nên không vui mà vung tay chàng lên, nói: "Đổi tay!"
Lục Thảng nghe được xưng hô "A huynh", đột nhiên tỉnh lại —— nàng làm những việc này chỉ là vì coi chàng như huynh trưởng, không còn nguyên nhân khác, cho nên bằng phẳng lỗi lạc, ngược lại là chàng trong lúc nhất thời quên đi, lại có chút không đủ trong sáng đối với nàng, đó không phải suy nghĩ của một người quân tử.
"Không cần, để tự huynh làm đi." Nghĩ như vậy, chàng bỗng nhiên đứng dậy, lạnh giọng thúc giục nàng, "Huynh còn có việc cần giải quyết, muội đi về phòng đi."
Nói xong, chàng phất tay áo rời đi, không có chút nào do dự, để lại Minh Thư đứng tại chỗ gọi chàng.
"Hương cao cũng không cầm, huynh tự bôi kiểu gì?". Đọc truyện hay tại { ТRUМT RUYEN. м E }
Lục Thảng chỉ làm như không nghe thấy, lập tức đi ra khách điếm, để gió tuyết bên ngoài thổi đi suy nghĩ không nên có.
————
Gió tuyết ngoài phòng đan xen, cỏ cây gào thét một đêm, thổi đến khách điếm xưa cũ vang lên răng rắc.
Lúc Lục Thảng trở về, Minh Thư đã ngủ ở bên người Tằng thị, trên chiếc giường nhỏ gian ngoài đã được nàng trải tốt đệm chăn, bên trong còn để một bình nước nóng giữ ấm, chàng đứng ở bên giường nhìn thật lâu sau rồi mới chui vào trong ổ chăn ấm áp.
Mấy ngày lên đường không nghỉ ngơi lại thêm ban đêm hoảng hốt lo sợ, Lục Thảng cũng không chịu đựng nổi nặng nề mà ngủ.
Một đêm không mộng mị, lúc chàng tỉnh lại đã gần đến giờ ngọ ngày hôm sau.
Trong phòng chỉ còn một mình Tằng thị, Minh Thư đã không ở.
"Đi ra ngoài xem muội muội đi, nàng nói ra bên ngoài hỏi thăm tin tức, đã đi khá lâu rồi." Tằng thị chỉ cần liếc nhìn mắt Lục Thảng đã biết chàng đang muốn tìm ai, trực tiếp mở miệng nói.
Nghe ngữ điệu của Tằng thị, Lục Thảng cảm thấy chính mẹ ruột mình còn nhanh chóng tiếp nhận nhân vật mẫu thân này hơn so với chàng.
Bước ra cửa phòng, gió lạnh trên hành lang gấp khúc bên ngoài lùa thẳng vào vạt áo, gió đã dừng tuyết cũng nhỏ lại, nhưng trời lại càng lạnh hơn so với ngày hôm qua. Lục Thảng nhíu lại mày, đi tìm người theo tiếng cười truyền đến, quả nhiên nhìn thấy Minh Thư đứng ở sảnh chính, đang xoa xoa tay nhìn lớp tuyết đọng thật dày ngoài cửa, mấy tiêu sư đang ngồi trong sảnh, mấy đôi mắt đều nhìn chằm chằm nàng, nàng cũng không có chút nào mất tự nhiên, thoải mái hào phóng cười, tươi đẹp động lòng người.
Có một người nam nhân đứng ở bên cạnh nàng, đang hăng say nói chuyện, người này mặc một bộ xiêm y bình thường của tiêu sư, tuổi không lớn, cũng coi như tuấn tú, chỉ là trên má trắng nõn vẫn còn vết năm ngón tay nhàn nhạt, không cần nói cũng biết đây là người hôm qua được Minh Thư cứu tỉnh sau đó lại ăn của nàng một cái tát.
Xem ra bàn tay hôm qua cũng không làm người này dài trí nhớ.
Mày Lục Thảng nhíu chặt lại, đi vài bước đến giữa, ngăn cách hai người. Minh Thư xoay người, mũi suýt chút nữa đụng vào lưng Lục Thảng, tầm mắt cũng bị che kín mít.
"A huynh, vị này chính là tiểu lang quân dòng chính của Đào gia ở Lâm An, Đào Ngũ công tử, được trưởng bối trong nhà giao cho trọng trách áp tải một đống hàng hóa quý giá nhập kinh. Đây là lần đầu tiên hắn đi xa nhà làm việc, không nghĩ tới đã gặp nạn sơn phỉ. Ngày hôm qua thuốc trị thương và Ngọc Dung Cao, chính là Ngũ công tử tặng cho." Nàng từ đằng sau Lục Thảng ló đầu ra nói.
"Muội đã hỏi thăm rõ ràng nhỉ?" Lục Thảng liếc nhìn nàng một cái, trong mắt tràn ngập chất vấn —— nhanh như vậy đã tiêu tan hiềm khích lúc trước sao?
Minh Thư nghe hiểu ý trong lời nói của chàng, ngượng ngùng cười, nhỏ giọng nói: "Đều là hiểu lầm."
Lục Thảng trắng mắt liếc nàng, quay đầu nhìn về phía người nọ, chắp tay nói: "Đào Ngũ công tử."
Người nọ vội đáp lễ: "Tại hạ Ngũ Lang Đào gia tên Khiêm, tự Minh Xa, gặp qua Lục huynh, Lục huynh chớ nên khách khí, gọi tại hạ Minh Xa là được. Đêm qua nguy cấp, may có Lục huynh và lệnh muội ra tay cứu giúp mà tại hạ và các huynh đệ trong tiêu cục mới tránh được kiếp nạn này. Ân cứu mạng, tại hạ và Đào gia vô cùng cảm kích, tất nhiên sẽ báo đáp."
Tuy là tiểu lang quân Đào gia Lâm An nhưng Đào Dĩ Khiêm nói chuyện cũng không khinh thường mà vô cùng thành khẩn, giữa mày còn một chút trẻ con, chắc cũng chỉ là một công tử nhà giàu mới ra đời.
Lục Thảng gật đầu, lại không muốn thâm giao cùng hắn, chỉ nói: "Ngũ công tử nói quá lời, đêm qua xuất hiện bão tuyết, gọi là cứu người chỉ là Lục mỗ nhờ vào lực lượng của quý tiêu cục để tìm chỗ tránh tuyết thôi, chứ không dám nhận đại ân này, công tử không cần để ở trong lòng."
"Ôi, Lục huynh đừng khiêm tốn, nếu không có huynh cùng lệnh muội thì đừng nói đống hàng này mà ngay cả chúng tôi chỉ sợ đều phải chết ở vùng hoang vu dã ngoại này, tới kinh thành tôi sẽ báo với ông ngoại việc này, nhất định phải tới cửa tạ ơn Lục huynh."
Lục Thảng vừa muốn cự tuyệt, đầu Minh Thư lại thò ra nói: "A huynh, Đào gia là hoàng thương, ông ngoại hắn từng chưởng quản Trung Thư Xá thời tiên đế, tuy đã từ chức nhưng còn có một người nữ nhi đang làm sủng phi ở hậu cung của thánh thượng."
Lục Thảng lại trừng nàng —— đây là đã hỏi thăm mười tám đời tổ tông nhà người ta rồi à?
Minh Thư không thể giải thích, những chuyện này đâu phải nàng hỏi thăm, mà là khi nghe được tên Đào gia trong đầu tự hiện ra những thứ này.
"Ý tốt của Ngũ công tử, Lục mỗ xin nhận, tạ ơn thì không cần." Lục Thảng vẫn cự tuyệt.
Đào Dĩ Khiêm còn muốn lại khuyên, Minh Thư xua xua tay: "Ta sớm đã nói với ngươi rồi, a huynh của ta sẽ không nhận tạ ơn đâu, ngươi đừng khuyên nữa."
Không biết vì sao, Minh Thư cảm thấy Lục Thảng tuyệt đối không phải hạng người thi ân cầu báo.
Nói xong, nàng lại tự nhiên khoác vào khuỷu tay Lục Thảng, cười duyên nói: "A huynh, muội đã hỏi thăm qua, bọn sơn phỉ này là tội phạm quan trọng mà triều đình truy nã, tên chủ trại kia đáng giá mười lượng, hiện giờ sa lưới tất nhiên phải giao cho triều đình, đến lúc đó tiền thưởng kia...... Chúng ta không cần tạ ơn, nhưng mười lượng tiền thưởng này, chúng ta nên được."
Lục Thảng vốn định kéo tay nàng ra, lại thấy Đào Dĩ Khiêm hau háu nghe nàng nói, nghe xong Đào Dĩ Khiêm còn phụ họa: "Đúng vậy đúng vậy, đó là do hai người bắt được, tiền thưởng này tất nhiên là của Lục huynh cùng tiểu nương tử, nhưng sơn phỉ người nhiều nguy hiểm, vẫn còn cần chúng tôi áp tải đến kinh thành giao cho triều đình. Đợi ngày mai trời trong, chúng ta cùng lên đường đi."
"Được, vậy cảm tạ Đào huynh trước." Minh Thư ngọt ngào cười, thay Lục Thảng đồng ý.
Mày Lục Thảng đã nhăn lại như sâu róm, trừng Minh Thư, Minh Thư quyết đoán kéo chàng ra chỗ khác, nhỏ giọng nói: "A huynh, huynh đừng cứng ngắc như vậy, chúng ta vào kinh thành cũng không có người quen bạn bè, đã có duyên như thế này, kết thêm bạn để chăm sóc lẫn nhau không tốt sao? Hơn nữa, huynh hãy nghĩ đến mười lượng bạc, có thể bổ sung thiếu hụt, đây là chúng ta nên nhận được, không cần thiết vì nghi thức xã giao mà cự tuyệt."
Nàng rất hiểu chàng, mỗi câu nói đều nói đúng trọng tâm, Lục Thảng không có lời gì để nói.
Chàng không nói gì, nàng coi như chàng đồng ý, cười càng vui vẻ, nhón chân dang tay khoác trên vai chàng, níu chàng cúi thấp xuống, giống như anh em tốt mở miệng: "A huynh, huynh cứ yên tâm, muội đã nghĩ thông suốt rồi. Về sau, muội phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, huynh phụ trách đọc sách làm quan, huynh muội chúng ta đồng tâm, chắc chắn sẽ càng ngày càng tốt lên."
Lục Thảng ngẩn ra, nhìn thấy lúm đồng tiền như hoa của Minh Thư gần trong gang tấc làm lòng người cũng trở nên tươi sáng như ánh mặt trời.
Huynh muội...... Xem ra bản thân nàng chấp nhận một cách tự nhiên ngược lại chàng cần yêu cầu một thời gian rất dài mới có thể thích ứng trong cuộc sống nhiều thêm một cô "Muội muội".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT