Khương Hoài Tâm đuổi theo Giản Diêu vào trạm tàu điện ngầm, cả một đường Giản Diêu đều cúi đầu đi nhanh, hoàn toàn không phản ứng hắn, vào sân ga rồi lại tiếp tục đi về phía trước, mãi cho đến nơi không còn người nào mới đứng yên.

Khương Hoài Tâm thở dài đi đến máy bán đồ tự động ven đường để mua hai chai nước, lại đi qua, áp hai chai nước khoáng lạnh lẽo lên mặt Giản Diêu.

Giản Diêu cau mày lùi về phía sau, Khương Hoài Tâm da mặt dày nhìn về phía y cười xuề xòa: "Xin bớt giận ạ, tính tình như này sao mà lớn nổi đây?"

Ánh mắt Giản Diêu dời xuống, dừng ở trên chai nước khoáng trong tay hắn, ngưng một xíu, cuối cùng cũng nhận lấy.

Khương Hoài Tâm nhìn y lịch sự văn nhã mà uống nước, cảm thán nghĩ không biết bao nhiêu người đã bị cái vẻ bề ngoài ngại ngùng, hướng nội của thằng nhóc thối này lừa, càng nhìn lại càng muốn hung bạo với y. Nhưng từ trước đến giờ Giản Diêu chưa từng thua một lần nào, ngay cả Khương Hoài Tâm cũng đánh không lại y. Không phải vì sức của hắn đánh không lại Giản Diêu, mà là do hắn không có loại ý chí kiên cường liều mạng này của Giản Diêu.

"Vậy sao, anh không biết Linh Linh ngáng chân em, anh thay cô ta xin lỗi với em."

Giản Diêu hé mắt liếc về phía Khương Hoài Tâm: "Anh xin lỗi thay cô ta?"

Lại một lần nữa nhìn thấy ý khinh bỉ trong ánh mắt y, trên mặt Khương Hoài Tâm không nhịn được mà ho khan một tiếng: "Thái độ này của em là sao chứ, anh cũng nói xin lỗi với em..."

Giản Diêu giễu cợt: "Không có gì, tự nhiên cảm thấy ánh mắt của anh có vấn đề thôi."

Khương Hoài Tâm khiêm tốn nghe răn dạy, từ lúc hắn học cao trung đã bắt đầu hẹn hò với bạn gái, nhưng cũng chưa từng nhúng chàm những cô gái ngoan ngoãn hiền lành, chỉ chạm vào loại người giống như Vạn Linh Linh, chỉ biết coi trọng đến tiền của hắn. Như vậy nếu có ngán thì chỉ cần cho chỗ tốt là có thể đổi một người khác, cũng chẳng phiền toái, hiển nhiên Giản Diêu rất chướng mắt loại tính cách này của Khương Hoài Tâm.

Nhưng Khương Hoài Tâm lại không cảm thấy bản thân có vấn đề gì, những đứa bạn mà hắn quen phần lớn cũng giống như vậy. Rõ ràng trong nhà Giản Diêu có tiền như thế, còn cố chấp đi ra ngoài làm thêm rõ cực khổ, mới là đồ dị loại.

"Anh cảm thấy em làm thêm ở chỗ này không phải cách hay, buổi tối mỗi ngày em đều phải làm việc đến giờ này sao? Thường xuyên như vậy em có thấy mệt hay không hả?"

Khương Hoài Tâm có ý khuyên y, Giản Diêu lại cầm chai nước khoáng đã uống hết sạch ném vào thùng rác, không thèm để ý nói: "Quen rồi thì bình thường, 11 giờ thôi mà, cũng không phải quá muộn. Giờ đấy hàng đêm không phải anh vẫn ở bên ngoài ăn nhậu chơi bời hay sao? Có kém cạnh gì đâu?"

Ăn nhậu chơi bời cùng rửa bát lau bàn còn kém xa lắm, Khương Hoài Tâm nghĩ đến lại cảm thấy chính mình hình như không có lập trường gì để nói Giản Diêu, ngại ngùng ngậm miệng.

Tàu điện ngầm lập tức đã vào bến, Giản Diêu ra hiệu bảo hắn: "Anh đi đi, không cần theo tôi."

Khương Hoài Tâm liếc mắt một cái nhìn về hướng tàu điện ngầm, nhún vai: "Được rồi, anh ngồi tàu điện ngầm cùng em trở về đã, cứ vứt xe ở chỗ này trước, ngày mai lại đến lấy."

Giản Diêu không nói gì nữa, mặc kệ hắn.

Bọn họ cùng nhau lên tàu, vẫn ngồi xuống hàng ghế toa xe cuối cùng. Giản Diêu sau khi ngồi xuống liền cầm điện thoại ra chơi Anipop, Khương Hoài Tâm không còn lời gì để nói: "... Sao em lại chơi trò thiểu năng như vậy?"

Giản Diêu không phản ứng hắn, liên tiếp chơi hai bàn đều không qua, Khương Hoài Tâm nhìn thấy ngứa mắt, đoạt lấy điện thoại của y: "Đơn giản như vậy mà cũng không qua được, anh giúp em."

Giản Diêu không thèm so đo với hắn, ôm tâm trạng bình thản mà nhìn hắn chơi. Lần đầu tiên Khương Hoài Tâm chơi trò này, nhìn rất đơn giản, nhưng phải để vào tay thì hắn mới biết làm gì có chuyện dễ ăn như thế. Mấy ván tiếp theo hắn dùng hết mạng mà Giản Diêu tích cóp, cuối cùng vẫn không thể qua được.

Hắn xấu hổ mỉm cười, trong miệng nói "Cũng chẳng có gì vui cả", tiện tay out khỏi game thoát ra màn hình chính, lại nhìn thấy icon ứng dụng Wechat chói lọi kia, một bên lông mày nhướng lên: "Không phải em nói mình không có số Wechat sao? Em lừa anh à?"

Giản Diêu đoạt di động từ trong tay hắn về: "Lừa anh thì sao, anh có ý kiến à?"

Khương Hoài Tâm: "..." Sao em có thể như vậy?

Hai người đấu miệng, cũng không ai để ý là vừa rồi khi tàu tiến vào trạm ngừng, lại có người lên toa xe này của bọn y, cũng đi đến phía chỗ bọn y đang ngồi.

Mãi cho đến khi đối phương giơ con dao găm sắc bén tới trước mặt bọn họ, cả hai người mới đồng thời ngẩng đầu lên, đứng trước mặt bọn y chính là một tên da đen cao to. Tên da đen kia không ngừng đong đưa con dao găm trước mặt bọn y, một bên lại chìa ra một bàn tay, ra hiệu bọn họ lấy tiền ra.

Giản Diêu nhíu mày, ngược lại Khương Hoài Tâm phản ứng rất nhanh, lập tức lấy ví tiền ra. Nhưng vừa mở ra mới sực nhớ là buổi sáng hắn đã đưa toàn bộ tiền mặt cho Vạn Linh Linh rồi...

"Trên người của em còn tiền không? Đưa hết cho hắn trước đã, đừng phát sinh xung đột với hắn." Khương Hoài Tâm nhỏ giọng nhắc nhở Giản Diêu.

Giản Diêu nhíu chặt mi: "Chúng ta hai người còn sợ đánh không lại một người là nó sao?"

"Trên tay gã có dao, không cần thiết, bỏ tiền tiêu tai [1]"

[1] Hiểu tương đương như câu "Của đi thay người" bên Việt.

Tên cướp da đen nghe không hiểu bọn y đang nói gì, không kiên nhẫn mà chửi: "Câm hết đi! Đừng có giở trò! Mau lấy tiền ra!"

Trên người Giản Diêu vẫn còn chút tiền mặt, cũng không nhiều lắm, chỉ có mấy chục euro mà thôi, do dự một lúc rồi sau đó y vẫn giao tiền ra. Đối phương cầm tiền lại không hài lòng, ánh mắt dừng ở đồng hồ trên cổ tay Khương Hoài Tâm, ý bảo Khương Hoài Tâm tháo xuống.

Khương Hoài Tâm không giãy dụa, lập tức tháo dây đồng hồ, Giản Diêu bị lóa mắt, thừa dịp lực chú ý của tên da đen không đặt trên người mình, dùng sức đá một chân lên đầu gối đối phương.

Tên da đen kia vội vàng không kịp đề phòng, bị đá lùi lại phía sau một bước, phải chống lên hàng ghế phía trước mới đứng vững thân thể. Đại khái không nghĩ tới bọn họ dám phản kháng, sau đó mới kịp phản ứng lại, vung dao găm lên.

Giản Diêu nhanh chóng phản xạ lại, xoay người tránh đi, dao găm đâm hụt lên trên ghế ngồi, Khương Hoài Tâm nhân cơ hội đá một cước vào bụng đối phương, Giản Diêu đứng dậy, kịp thời nện một quyền ở sau gáy tên da đen.

Tên da đen kia khỏe như trâu, ăn hai cú đập tàn nhẫn như vậy cũng chỉ lơ ngơ một chút, lại không dễ dàng bị chế phục, ngược lại bị chọc giận, nổi nóng tức điên muốn nhào tới giáo huấn bọn họ, gã chọn người đầu tiên động thủ với mình, trông có vẻ khá gầy yếu là Giản Diêu, hung hăng vung con dao găm lên đâm về phía y.

Giản Diêu chật vật mà né tránh, sau vài lần mắt thấy con dao găm kia muốn chém tới mặt mình mà thối lui, y đã bị bức đến góc chết, không thể lùi được nữa.

Khương Hoài Tâm bổ nhào đến, giơ tay chắn giúp y.

Con dao găm cắt qua tay áo sơ mi của Khương Hoài Tâm, rạch ở trên tay hắn một vệt máu thật dài, Giản Diêu ném mạnh cái điện thoại về phía tên da đen, đập lên trên một con mắt của hắn.

Tên da đen che lại đôi mắt rên lên một tiếng, con dao găm thuận thế rơi xuống đất, tàu điện ngầm cũng vừa lúc đến trạm. Giản Diêu đỡ Khương Hoài Tâm phóng tới cửa tàu ngầm bên cạnh, ngay vài giây cuối cùng trước khi cửa đóng thì lao xuống.

Tàu điện ngầm lao vút đi, Giản Diêu thở phào nhẹ nhõm một hơi dài, đỡ Khương Hoài Tâm đến ven đường để hắn ngồi xuống. Trước tiên cầm điện thoại của hắn để gọi xe cứu thương, sau đó lại cởi áo khoác của mình buộc chặt cánh tay giúp hắn cầm máu.

Khương Hoài Tâm đau đến nỗi đổ mồ hôi nhễ nhại, hít vào ngụm khí lạnh, hỏi Giản Diêu: "Diêu Diêu, có phải anh sắp chết hay không?"

Giản Diêu cố nén xúc động cho hắn một cái tát, ấn tay Khương Hoài tâm, lạnh giọng nhắc nhở hắn: "Không muốn chết thì đừng lộn xộn."

"Diêu Diêu, nếu anh thật sự phải chết, em phải nhớ kỹ là anh vì em nên mới chết đấy..."

"Được rồi anh thôi đi, chẳng phải bị rạch một đường thôi ư? Loại tai nạn này không dễ chết thế đâu, đừng có lải nhải dài dòng," Giản Diêu tức giận cắt ngang mấy lời hồ ngôn loạn ngữ của hắn, "Anh an phận cho tôi chút, xe cứu thương lập tức tới bây giờ."

Khương Hoài Tâm dựa đầu vào vách tường phía sau, lúc này thế mà chẳng chê trạm tàu điện ngầm này dơ dáy bẩn thỉu, khuôn mặt mất đi huyết sắc vẫn mang theo vẻ bất cần đời cười cợt như cũ, nhìn Giản Diêu trước mặt thở hồng hộc, cố ý trêu y: "Nhóc con không có lương tâm, nếu không phải vì em muốn động thủ với hắn, anh cũng không đến mức bị đâm một nhát này. Suýt chút nữa là em bị hủy dung rồi, ít nhiều gì anh cũng chắn giúp em một dao nhỏ, em còn chẳng thèm nói một câu cảm ơn nào với anh."

Giản Diêu nhíu mày: "Đồng hồ này của anh ít nhất cũng trên một trăm vạn đi? Hắn cũng chỉ có một con dao nhỏ, anh cứ thế trực tiếp tháo đồng hồ cho hắn ư?"

[2] Một trăm vạn là khoảng hơn 3,5 tỷ VNĐ

Khương Hoài Tâm vui vẻ: "Anh không đau lòng, thế mà em còn tiếc thay anh cái đồng hồ này à? Không phải chỉ là một cái đồng hồ sao? Nào có quan trọng bằng gương mặt này của em."

Giản Diêu mặc kệ hắn, đi mua một chai nước khoáng tới, lau sạch máu dính trên tay hai người, lại cầm khăn giấy ra cẩn thận thấm nước giúp Khương Hoài Tâm.

Khương Hoài Tâm nhìn biểu tình chuyên chú của y, khẽ rên, khó đứng đắn được một lần mà nhắc nhở Giản Diêu: "Lần sau nếu một mình em gặp phải chuyện này, đừng xúc động như vậy, ở bên này cướp bóc ăn trộm rất nhiều, hơn nữa còn chuyên chọn người châu Á để xuống tay, sau này sẽ không gặp may như vậy đâu."

Giản Diêu hơi gật đầu, dừng một chút, nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn."

Trong lòng Khương Hoài Tâm sướng rên, mỉm cười lên tiếng: "Này, muốn nghe em nói một câu cảm ơn cũng thật không dễ dàng, từ nhỏ đến lớn, em có biết em nói với anh câu nào nhiều nhất không?"

Giản Diêu bĩu môi, không nói tiếp nữa, Khương Hoài Tâm học giọng điệu của y, vẫn còn nói: "Cút xa một chút... Chính là câu này, mỗi lần em gặp anh, đều phải kêu anh cút đi."

Giản Diêu mặt không đỏ tim không đập: "Tôi không nhớ rõ."

Khương Hoài Tâm cười lắc đầu, tới hôm nay rồi cuối cùng hắn mới phát hiện, con người Giản Diêu này, kỳ thực so với hắn còn có vẻ vô lại hơn một ít, bản lĩnh trợn tròn mắt nói dối càng không thể kém cạnh hắn.

Xe cứu thương chậm chạp chưa tới, Giản Diêu cũng dứt khoát ngồi xuống đất, kéo tay Khương Hoài Tâm qua, hơi nhìn thời gian hiện trên mặt đồng hồ, nhẹ nhấp khóe môi một chút.

Vết thương trên cánh tay Khương Hoài Tâm còn rất sâu, máu chảy ra dường như còn muốn nhuộm đỏ cả cánh tay của hắn, xem chừng cũng phải khâu mười mấy mũi. Tuy rằng lúc này máu đã miễn cưỡng ngừng chảy, nhưng vẫn phải nhanh chóng đến bệnh viện, y có hơi lo lắng.

Thấy biểu tình nghiêm túc của Giản Diêu, thỉnh thoảng lại nhìn chỗ bị thương của mình một cái, Khương Hoài Tâm cực kỳ hưởng thụ, thật ra sau khi đau đớn chuyển sang tê dại hắn đã không còn cảm giác gì nhiều, ngược lại Giản Diêu còn khẩn trương hơn hắn một chút.

"Anh không sao đâu, em đừng lo lắng."

Đốt mặt với ý cười chế nhạo trong mắt Khương Hoài Tâm, Giản Diêu ngẩn người, dời ánh mắt đi.

Khương Hoài Tâm nén cười hỏi y: "Điện thoại em ném đi mất rồi thì phải làm sao bây giờ?"

"Ném rồi thì thôi, dù sao bên trong cũng không có thứ gì." Giản Diêu thuận miệng nói, nhưng mà vẫn phải tốn tiền mua lại một cái.

Lại nói tiếp, đêm nay quả thật y cũng đủ xui xẻo, đầu tiên là bị khấu trừ tiền lương, giờ đến tiền mặt trên người cũng bị cướp không còn một xu, ngay cả điện thoại cũng phải ném đi, còn hơn cả tiền mất tật mang.

Toàn bộ đều do Khương Hoài Tâm ban tặng, nếu như không có hắn, cũng chẳng đến nỗi mất tiền lương, ban đầu cũng sẽ không dây dưa với hắn ở ngoài quán lâu như vậy, nói không chừng cũng chẳng gặp phải bọn cướp bóc.

Nghĩ vậy, Giản Diêu lại có chút tức giận, hằn học mà liếc nhìn Khương Hoài Tâm một cái, Khương Hoài Tâm: "...?"

[23/08/2021]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play