Triệu Hữu Minh đuổi theo Giản Diêu đi ra ngoài, gọi người lại, Giản Diêu xin lỗi với anh: "Ngại quá, cuối cùng lại biến thành như này, anh cứ chơi tiếp đi, em đi về trước."
Triệu Hữu Minh lo lắng hỏi y: "... Em vẫn ổn chứ?" Nếu không anh đi về cùng em nhé?"
"Không cần đâu, bây giờ còn sớm, một mình em đi mất có một lúc, anh vào đi."
Thấy thái độ của y kiên quyết, Triệu Hữu Minh chỉ có thể nghe theo: "Em vừa mới tới chỗ trời xa đất lạ này, đừng đi xa quá, trở về sớm một chút đi."
"Vâng."
"Vậy em cẩn thận xíu, về rồi nhớ nhắn tin cho anh." Triệu Hữu Minh dặn dò xong, quay trở lại bên trong.
Lúc một đám người Khương Hoài Tâm đi ra, Giản Diêu đang đứng ở ven đường chờ đèn xanh đèn đỏ để chuẩn bị sang đường. Lũ bạn bên cạnh Khương Hoài Tâm huých huých bờ vai của hắn, pha trò nói: "Em họ này của mày dữ quá, một chút mặt mũi cũng không cho mày."
Khương Hoài Tâm nhìn về phía bóng lưng đơn bạc của Giản Diêu ở đằng trước cách đó không xa, câu môi cười nhẹ: "Không có cách nào, tính tình của em họ tao chó như vậy đấy, bụng dạ còn nhỏ hơn lỗ kim cơ mà."
Vạn Linh Linh kéo cánh tay Khương Hoài Tâm, có hơi không vui vẻ: "Chẳng thú vị tí nào, Hoài Tâm, chúng ta đi ăn khuya nha?"
Những người khác sôi nổi phụ họa, lẩm bẩm cái gì mà mới mở quán đồ ăn Trung Quốc chính thống, buổi tối còn làm tiệc nướng BBQ, muốn đi xem thử.
Giản Diêu đã đi sang đường, bước vào cửa trạm tàu điện ngầm, Khương Hoài Tâm rút tay ra, ném xuống câu: "Tao không đi, bọn mày đi ăn đi, mang xe đi luôn giúp tao", nói xong nhét chìa khóa xe vào trong tay lũ bạn bên cạnh, thừa dịp vài giây cuối cùng trước khi đèn xanh chuyển đỏ, đuổi tới.
Cách chuyến tàu điện ngầm tiếp theo về đây còn có ba bốn phút, Giản Diêu nhét hai tay vào túi quần, đứng ở bên cạnh sân ga ngây người. Khương Hoài Tâm bước qua, vươn một tay chụp tới, ôm lấy bờ vai của y kéo người này về sau hai bước.
Ánh mắt lạnh băng của Giản Diêu đảo qua, Khương Hoài Tâm thả lỏng tay ra, chỉ chỉ trên mặt đất: "Vạch ranh giới còn ở chỗ này, em đứng gần vậy là không muốn sống nữa à?"
Giản Diêu không phản ứng lại hắn, tầm mắt quay trở về phía trước, hiển nhiên coi hắn như không khí.
Khương Hoài Tâm chửi thầm, thằng em họ này từ nhỏ đến lớn quả thật đều khó ưa như vậy, tính tình rõ xấu, bảo sao năm đó lúc ở trong cô nhi viện chẳng ma nào thèm rước về.
"Diêu Diêu, ba năm rồi chúng ta chưa gặp nhỉ? Anh đã làm gì đến mức mà em lại coi anh thành kẻ thù? Nói như thế nào thì anh cũng là anh họ của em, sao cứ nhìn thấy anh là em phải trưng cái mặt thối kia ra?"
Giản Diêu nhíu mày, cuối cùng liếc mắt nhìn về phía hắn: "Ai cho phép anh gọi tôi như vậy?"
Khương Hoài Tâm mặt dày cười: "Không thể gọi hả?... Em nói xem, sao con người em lại nhỏ mọn như thế, chút việc nhỏ kia mà ghi thù đến bây giờ, có cần phải như vậy không?"
Tàu điện ngầm tiến vào trạm dừng, mở cửa, Giản Diêu không quan tâm Khương Hoài Tâm nữa, nhấc chân lên tàu, Khương Hoài Tâm không để bụng, ung dung leo lên theo.
Bọn họ lên chính là toa xe cuối cùng, không còn những người khác, Giản Diêu trực tiếp đi đến hàng ghế cuối cùng ngồi xuống. Khương Hoài Tâm cũng đi qua, thản nhiên mà ngồi xuống bên người y.
Thấy Giản Diêu tính dựa vào cửa kính nhắm mắt ngủ gà gật, Khương Hoài Tâm lại duỗi tay chặn đầu y: "Không thấy bẩn hả? Em không biết hàng ngày có bao nhiêu kẻ lang thang lắc lư ở trong tàu điện ngầm sao?"
Giản Diêu liếc xéo hắn, sau một lúc, cười nhạt ra tiếng: "Khương Hoài Tâm, rốt cuộc anh muốn làm cái gì?"
Khương Hoài Tâm chớp chớp mắt, cười: "Anh đã nói là bà nội bảo anh chiếu cố em, sao em lại không tin thế?"
Giản Diêu bất động thanh sắc nhìn hắn, cơ bản cũng không tin lời hắn nói. Từ ngày đầu tiên y vào cửa lớn nhà họ Khương, vị đại thiếu gia trước mặt này đã đổi bao biện pháp dẫn người đến trêu cợt y. Nhiều năm như vậy bọn họ không biết đã đánh nhau bao nhiêu lần rồi, trừ khi bà nội già đến lú lẫn thì mới có thể gọi cái người này đến chăm sóc mình.
Khương Hoài Tâm mặt không đỏ tim không đập nói: "Tốt xấu gì chúng ta cũng là họ hàng, nếu đã cùng đi học tập, tha hương nơi đất khách quê người này, không phải nên chăm sóc lẫn nhau à?"
"... Không phải anh học ở bên nước Anh ư? Chạy tới đây làm gì?"
Nói Khương Hoài Tâm là anh họ y, thực ra hắn lớn hơn Giản Diêu không đến nửa tuổi, từ lúc học cao trung hắn đã bị ba đưa sang nước Anh. Giản Diêu vẫn luôn cho rằng hắn còn ở bên kia, nếu biết trước Khương Hoài Tâm cũng đến nước Pháp, y phải trốn càng xa càng tốt.
Trên thực tế xác thật mấy năm nay y vẫn luôn trốn tránh Khương Hoài Tâm, y đã sớm theo Khương Thục Viện dọn ra khỏi nhà lớn Khương Gia. Mỗi năm Khương Hoài Tâm nghỉ hè về nước, y đều ở trong trường học tham gia trại hè kiểu khép kín. Năm nay tốt nghiệp cao trung, y lại một mình tự đi du lịch bên ngoài hai tháng, mãi đến trước lúc xuất ngoại thì mới trở về.
Không có ai nói cho y biết là Khương Hoài Tâm cũng sang nước Pháp, y cùng Khương Thục Viện vốn chẳng có lời gì để nói, cũng không thân thiết với những người khác ở Khương gia, ngay cả bà nội cũng chưa từng đề cập qua việc này với y. Có lẽ là bà nội cảm thấy y cứ gặp mặt Khương Hoài Tâm là đánh nhau, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, dứt khoát không nói.
Khương Hoài Tâm cười nói: "Em có thể sang thì tại sao anh không thể? Đương nhiên là muốn tới thì tới."
Thấy Giản Diêu lại khôi phục bộ mặt vô cảm chết người kia, Khương Hoài Tâm bĩu môi cười, hắn không nói, thật ra lão già nhà hắn đã mua xong xuôi tư cách nhập học đại học ở Anh cho hắn rồi. Nhưng sau đó hắn lại vô tình nghe được người khác nói Giản Diêu xin đi học ở bên này, vì thế thay đổi ý định, lại muốn sang bên này. Mẹ hắn cái gì cũng chiều theo hắn, bắt ba hắn thương lượng với bên tư nhân để quyên góp một tòa nhà cho trường học, đưa hắn sang đây.
Về phần nguyên nhân, có lẽ là do hắn quá nhàm chán đi. Giản Diêu càng trốn tránh hắn, hắn lại càng muốn trêu chọc y, nghe người ta nói y sang bên này, hắn tâm huyết dâng trào liền nổi lên tâm tư kia.
Hắn sang bên này sớm hơn Giản Diêu một tháng, ở đây quen biết một đống hồ bằng cẩu hữu gia thế tương đồng, ngay cả bạn gái nhỏ cũng quen được một người, cả ngày sống mơ mơ màng màng, nhưng tất cả đều không làm hắn hứng thú bằng việc nhìn thấy Giản Diêu vào hôm nay.
Tuy rằng phần lớn trong mắt mọi người, thì Giản Diêu chính là một người hướng nội cực kỳ không thú vị.
Nhưng Khương Hoài Tâm lại không cảm thấy như vậy, hắn rất thích đùa giỡn Giản Diêu. Khi còn nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy cô mình nhận nuôi thằng nhóc này về, y vừa gầy lại vừa bé, dáng vẻ còn giống y chang con gái. Người lớn nói y là con trai, Khương Hoài Tâm lại không tin, hắn dẫn theo băng đảng anh chị em vây kín Giản Diêu, muốn lột quần áo y. Lúc muốn kéo quần, Giản Diêu trước đó vẫn luôn hiền lành ngờ nghệch đột nhiên nổi điên lên, dùng sức đạp hắn một cái, lập tức kéo cổ tay hắn cắn, cắn mãi không nhả nên thành ra chảy máu, mãi đến khi người lớn nghe tin chạy lại đây can ngăn mới chịu nhả ra.
Ánh mắt hung tợn của thằng nhỏ lúc đó, đến bây giờ Khương Hoài Tâm vẫn còn nhớ rõ, trên cổ tay hắn còn lưu lại dấu răng mãi chẳng mờ, chỉ có thể đeo đồng hồ che đậy. Hắn đúng là mắc nợ đến cuống cuồng, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn chăm chỉ chọc ngoáy trêu cợt Giản Diêu, thích nhìn bộ dạng nhỏ xíu thở phì phò, trợn trừng mắt lườm mình của Giản Diêu. Mặc dù hắn vẫn còn chưa lần nào chiếm được tiện nghi, hình như mỗi lần đều bị Giản Diêu đập lại, nhưng hắn vẫn cảm thấy hứng thú, Giản Diêu như vậy quả thật cực kỳ thú vị.
Đáng tiếc, từ sau khi hắn sang nước Anh vào ba năm trước, thằng nhóc này lại bắt đầu trốn tránh hắn. Ba năm dạo chơi ở bên ngoài chốn phồn hoa, lại lần nữa gặp lại Giản Diêu, Khương Hoài Tâm bỗng nhiên cảm thấy, chọc thằng nhóc này vẫn vui như thế. Món đồ chơi thú vị như vậy, hắn cũng không thể ném đi được.
Càng đừng đề cập...
Nghĩ đến chuyện nào đó, ý cười trong mắt Khương Hoài Tâm lại thêm vài phần đắc ý, kề sát vào Giản Diêu: "Diêu Diêu, số điện thoại bên này, cả số Wechat nữa, cho anh đi?"
Giản Diêu cau mày xê dịch thân thể, lại cảnh cáo hắn lần nữa: "Anh cách xa tôi ra một chút."
Khương Hoài Tâm chơi xấu: "Vậy lát nữa anh theo em trở về, em không cho thì anh cũng không đi, ngồi xổm cắm cọc ở chung cư của em."
Sắc mặt Giản Diêu lạnh xuống, y biết Khương Hoài Tâm này là một thằng điên, hắn nói được thì nhất định sẽ làm được: "Rốt cuộc anh muốn như thế nào?"
"Chẳng như thế nào hết, anh chỉ cần phương thức liên lạc của em mà thôi, em nghĩ nhiều như vậy làm gì?" Khương Hoài Tâm nghiền ngẫm cười một tiếng, "Em sợ anh à? Không dám gặp anh?"
Giản Diêu mắt điếc tai ngơ, đứng dậy, tàu đã đến trạm.
Khương Hoài Tâm cùng bước xuống xe với Giản Diêu, đi theo y về phía chỗ ở, khi đến trước cửa chung cư, cuối cùng Giản Diêu cũng dừng bước, xoay người nhanh chóng đọc một dãy số cho hắn: "Số điện thoại, không có số Wechat, anh có thể đi rồi."
Khương Hoài Tâm cười móc di động từ trong túi ra, gọi dãy số y đọc, quả thực nghe được tiếng chuông điện thoại của Giản Diêu vang lên: "Số trước kia bị em block rồi, đây là số mới của anh, không được block nữa, ngoan nha."
Giản Diêu không để ý đến hắn, đi vào bên trong chung cư. Khương Hoài Tâm đi theo vào, nhìn khắp nơi xung quanh, đứng trong cái thang máy cổ lỗ sĩ rung lắc kia, cực kỳ ghét bỏ hỏi Giản Diêu: "Sao em lại ở chỗ như này? Chỗ này có an toàn không? Nơi này vừa đổ nát vừa cũ rích như thế mà em vẫn sống được à?"
Mặc hắn có lải nhải như thế nào, Giản Diêu cũng không nói nữa. Khương Hoài Tâm nửa điểm cũng không nhận thấy mình bị người ta ghét, sau khi đi vào chỗ ở của Giản Diêu càng nhìn càng không vừa mắt: "Chỗ này của em sao lại nhỏ như thế? Hết nơi thuê nhà chắc, cô không đến mức chưa đưa cho em sinh hoạt phí chứ? Em muốn ở chỗ này hả? Hay em cứ đến ở cùng anh đi?"
Giản Diêu vẫn như cũ không thèm để tới hắn, cầm quần áo đi vào phòng tắm rửa. Khương Hoài Tâm đi ra bên ngoài ban công hút thuốc, ngắm cảnh đêm bên ngoài, không khỏi bĩu môi. Cái nơi quỷ quái này, cũng chỉ có duy nhất một điểm tốt là tầm nhìn không tồi, cũng thật thương thay Giản Diêu phải ở đây.
Giản Diêu tắm xong liền tắt đèn, nằm lên giường ngủ, coi như Khương Hoài Tâm không tồn tại. Khương Hoài Tâm ngồi ở bên mép giường một lúc, duỗi tay gẩy gẩy eo y: "Này, em tắm rồi cũng không lau khô tóc, cứ để vậy đi ngủ?"
Giản Diêu không trả lời, Khương Hoài Tâm lại chọc y tiếp, mãi đến khi người nọ không kiên nhẫn mà đẩy tay hắn ra: "Không có máy sấy."
"Ngày mai nhớ đi mua, dù sao thì em vẫn nên chờ tóc khô rồi mới ngủ."
"Anh có thấy phiền không? Cút nhanh đi."
Khương Hoài Tâm cong lưng, tiến lại gần Giản Diêu, thổi thổi hơi vào lỗ tai y, cảm giác được rõ ràng người dưới thân co rúm thành một cục. Khóe môi Khương Hoài Tâm lại cong lên, hơi thở ấm áp phun ở bên tai Giản Diêu: "Anh đi đây, hai ngày nữa qua tìm em chơi, không được block anh đó."
Tiếng đóng cửa vang lên, Giản Diêu trở mình trong bóng tối, nhắm mắt lại.
Khi Khương Hoài Tâm xuống tầng đã nhắn tin cho người tới đón, nhàm chán đứng ở ven đường mười phút. Hồ bằng cẩu hữu kia lập tức đã tới, hi hi ha ha hỏi hắn: "Không phải mày đi về à? Sao lại chạy tới chỗ này?"
Khương Hoài Tâm thuận miệng giải thích: "Em út họ kia của tao ở chỗ này, tao đến xem."
Trong đó có một người giống như là nhớ ra cái gì, nhíu mày: "Cậu ta ở chỗ này?"
Khương Hoài Tâm mở cửa lên xe: "Đi thôi đi thôi, hỏi nhiều như vậy làm gì."
[17/08/2021]
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT