Giản Diêu chậm rãi chớp chớp mắt, như là nghe không hiểu lời Khương Hoài Tâm nói, Khương Hoài Tâm cười giảo hoạt, dán qua lần nữa hôn nhẹ một cái trên môi y: "Nhớ lại chưa?"

Giản Diêu ngẩn người, trùng mắt xuống, sau một hồi im lặng thật lâu, sắc đỏ ửng trên gò má cũng lan rộng đến bên tai. Khương Hoài Tâm cố ý trêu y, hô hấp nóng rực sát ở bên tai Giản Diêu: "Còn chưa nhớ ra? Muốn anh trai giúp em nhớ lại hay không?"

"... Anh muốn giúp như thế nào hả?" Giản Diêu rũ mắt, ấp úng lẩm bẩm.

Khương Hoài Tâm cười nhéo nhéo vành tai y, run rẩy như đứa trẻ, liên tiếp hạ thêm vài nụ hôn trên đôi môi ướt át của y.

Mặt Giản Diêu càng căng đến đỏ bừng, bị hôn đến ngứa, nhịn không được mà cười, ngoài miệng lại chẳng chịu thừa nhận: "Anh nói gì cơ, tôi không nhớ gì hết."

Khương Hoài Tâm cười mắng: "Nhóc thối, em chính là cố ý..."

Mọi chuyện thế nào đương nhiên Giản Diêu vẫn nhớ rõ, đó là một ngày trước khi Khương Hoài Tâm xuất ngoại đi học cấp 3, y theo Khương Thục Viện trở về nhà lớn Khương gia ăn cơm. Buổi chiều kia, Khương Hoài Tâm nằm một mình phơi nắng trên ghế ở hoa viên ngủ gà ngủ gật, y bị ma xui quỷ khiến thế nào mà lại đi qua, cong lưng, hôn trộm hắn.

Người hôn trộm kia lại giống như mèo nhỏ xù lông, bỗng chốc hoảng loạn rồi chạy đi, qua hơn nửa ngày, Khương Hoài Tâm mới lười biếng mà vươn tay, ngón tay khẽ chạm lên chỗ bị Giản Diêu hôn qua, nhẹ nheo đôi mắt lại, khoé môi kéo theo một nụ cười không rõ ý vị.

Sau khoảng thời gian rất dài đó, mỗi khi Khương Hoài Tâm nhớ tới nụ hôn như chuồn chuồn lướt qua kia, bên trong sự đắc ý luôn ẩn giấu chút tiếc nuối, hối hận rằng bản thân lúc ấy không đè Giản Diêu xuống, thâm nhập sâu hơn để nhấm nháp hương vị của y, cứ như vậy để y trốn mất, còn trốn mình suốt ba năm.

Giản Diêu nhắm mắt lại hừ hừ: "Vậy cũng là anh hôn tôi trước, là anh không nhớ rõ..."

Khương Hoài Tâm không nghe rõ: "Em nói cái gì?"

"Không có gì,... Không nghe được thì thôi, tôi muốn đi ngủ, anh đừng làm phiền." Giản Diêu xoay người, không muốn quan tâm nữa.

"Sao em lại như vậy rồi..." Khương Hoài Tâm vừa oán giận vừa buồn cười, ôm người thầm nghĩ thật lâu, sau đó mới suy nghĩ cẩn thận một câu mà Giản Diêu cứ nhắc mãi là gì, "Shhh" một tiếng.

Hắn cũng nhớ ra rồi, kỳ nghỉ hè tốt nghiệp cấp 2 năm ấy, hắn bị bà nội lôi về quê nhà ở nông thôn suốt hai tháng, mỗi ngày Khương Hoài Tâm hết trèo lên cây trộm trứng lại lội xuống sông bắt cá, cuộc sống trôi qua cực kỳ nhàm chán, thế nên càng tích cực chọc ngoáy Giản Diêu. Quá đáng nhất là vào một lần, Khương Hoài Tâm uống trộm rượu cao lương trong nhà tự ủ, cậy hơi rượu mà mạnh bạo đè Giản Diêu xuống ruộng hôn.

Lúc ấy Khương Hoài Tâm say thật, nhưng không say đến mức hồ đồ, đột nhiên đi hôn Giản Diêu là nhất thời bị ma quỷ ám, tâm huyết dâng trào, ngay cả hắn cũng chưa suy nghĩ cẩn thận. Thế nên sau khi xong việc, bởi vì chột dạ, dứt khoát giả vờ như tỉnh rượu liền quên hết.

Tâm trí Giản Diêu lại vì chuyện này mà không yên suốt một tháng, trong mộng đều là hình ảnh Khương Hoài Tâm gắt gao đè y ở dưới thân, giữ chặt gáy rồi hôn nồng nhiệt. Vừa hay là tuổi dậy thì của thiếu niên, y cứ như vậy mà rẽ sang một khúc ngoặt quỷ dị khác, thẳng cho đến khi bị ma xui quỷ khiến trộm hôn một cái, mới xác định được tâm ý của mình, từ đây chỉ có thể chọn cách né tránh thật xa.

Này đúng là cái nghiệt duyên chết tiệt gì đây..., Khương Hoài Tâm thầm than, sao bây giờ hắn mới suy nghĩ cặn kẽ cơ chứ, thật đáng tiếc.

Giản Diêu đã ngủ thật say, Khương Hoài Tâm cười, khẽ nhéo nhéo cằm y, bế người trở về phòng.

Giáng Sinh cùng ngày, tuyết rơi càng nhiều hơn, hai người bọn họ chỉ đi ra ngoài giáo đường phụ cận dạo một vòng, chạng vạng tối liền đến nhà ga tàu hoả, chờ mãi đến hơn 10 giờ đêm mới lên tàu.

Lộ trình đến địa điểm tiếp theo cách 6 giờ ngồi xe, Khương Hoài Tâm mua một đống đồ ăn vặt to đùng, vừa lên tàu liền cười khúc khích bắt đầu ăn. Đây là lần đầu tiên hắn ngồi xe lửa, nhìn chỗ nào cũng đều cảm thấy mới lạ.

Giản Diêu gối lên bờ vai của hắn nhắm mắt dưỡng thần, hai người câu có câu không mà trò chuyện đôi ba lời, người trên tàu lần lượt đi xuống, qua 0 giờ toa xe đã trống hơn phân nửa.

Đến 2 giờ sáng, xe lửa bỗng nhiên phanh mạnh một cái, dừng lại đột ngột, ánh đèn trong xe chợt lấp loé, sau đó tắt ngóm, đen mù mịt.

Trong xe vốn dĩ yên ắng giờ lại xôn xao tiếng người, hành khách tỉnh dậy từ giấc mộng ồn ào dò hỏi đã xảy ra chuyện gì. Nửa phút sau, loa trên xe lửa vang lên, nói là tàu xảy ra chút trục chặc, hệ thống mạch điện có vấn đề, cần phải dừng xe tu sửa nửa tiếng, thậm chí là lâu hơn.

Khương Hoài Tâm dùng ánh sáng của điện thoại hướng ra cửa sổ, bên ngoài là một mảng đen như mực, không nhìn ra cái gì, hắn chà xát tay, có chút lo lắng.

Giản Diêu "Ưm" một tiếng, mệt mỏi mà mở mắt: "... Sao thế?"

"Tạm thời dừng xe để kiểm tra, cúp điện rồi, em cứ ngủ đi, một lát nữa là xong thôi."

Máy sưởi trên tàu đã tắt, Khương Hoài Tâm sợ Giản Diêu bị lạnh, kéo y vào trong ngực, ôm chặt lấy.

Giản Diêu liếc nhìn ra bên ngoài cửa sổ, nhịn không được mà nhíu nhíu mày, giương mắt nhìn về phía Khương Hoài Tâm: "Sao mãi mà anh chưa ngủ thế?"

Khương Hoài Tâm ngáp một cái: "Chúng ta đều ngủ hết, ngồi quá trạm thì làm sao bây giờ?"

Giản Diêu có hơi ngượng ngùng, thoáng ngồi thẳng người: "Tôi ngủ một giấc rồi, hay là anh ngủ đi."

Khương Hoài Tâm không để bụng mà kéo người về, ôm chặt y: "Không sao, anh ngồi ngủ không được, nếu như em không muốn ngủ, chúng ta nói chuyện đi."

"... Nói cái gì?"

"Nói đại cái gì cũng được," Khương Hoài Tâm khẽ chạm môi lên đỉnh đầu y, cố ý trêu: "Nếu không nói về mối tình đầu của Diêu Diêu đi."

"Không có mối tình đầu." Giản Diêu mặt không biểu tình nói, "Tôi mới có 18 tuổi, đào đâu ra mối tình đầu."

"Anh không tính à?" Khương Hoài Tâm cười đến thích chí, chỉ cần nghe giọng điệu khoe khoang này, không cần nhìn cũng biết biểu tình đắc ý trên mặt hắn như thế nào.

Trầm mặc một hồi, Giản Diêu lẩm bẩm: "Thật ra lúc đó anh chưa ngủ phải không? Tôi hôn anh, anh đều biết cả. Vậy nên sau này tôi cứ một mực trốn tránh anh, có phải anh thấy rất nực cười lắm đúng không?"

Kỳ thật y không muốn thừa nhận, bởi dường như việc thừa nhận cũng đồng nghĩa với chuyện y chấp nhận bản thân là kẻ thua cuộc. Kể cả y không muốn chấp nhận đi chăng nữa, thì sự thật y vẫn là người động tâm trước, ngay từ lúc bắt đầu y đã thua rồi.

Khương Hoài Tâm phản bác: "Anh nào có chê cười em? Em đừng trách oan anh mà..."

"Anh chắc chắn có," Giản Diêu khó chịu nói, "Anh quấn lấy tôi, không phải là vì nhận định rằng tôi không thể từ chối được anh sao, có phải anh hả hê lắm đúng không?"

Khương Hoài Tâm: "Anh thật sự rất thích em, tại sao em mãi không tin vậy?"

Giản Diêu: "Anh thích nhiều người như thế, ai mà biết được tình cảm của anh liệu đáng được mấy đồng?"

Y nói rồi hơi lắc đầu: "Dù sao cũng không thể đáng giá bằng tình cảm của tôi."

Khương Hoài Tâm: "......" Hắn cảm thấy mình thật sự rất nghẹn khuất, em ấy đối xử với người khác không như thế này.

Giản Diêu dựa về trên vai Khương Hoài Tâm, nhắm mắt lại: "Anh lạnh không?"

Khương Hoài Tâm thành thật gật đầu, mắt thấy rất nhanh đã qua nửa giờ rồi, cũng không biết khi nào mới cấp điện lại, trong tàu càng ngày càng lạnh hơn, hai người bọn họ ôm nhau ở một chỗ mới miễn cưỡng ổn hơn chút.

Giản Diêu khẽ cười: "Anh xem, đúng ra anh không nên theo tôi tới đây. Trước kia anh đâu phải chịu cảnh tội tình như này?"

"Sao em cứ nói mãi mấy lời kiểu này vậy, tự anh thấy vui không được hả?" Khương Hoài Tâm không muốn nghe lời này, "Anh thích đi theo em, nhìn thấy em liền vui vẻ, chịu chút vất vả thì có sao?"

"Anh đừng nóng giận mà, tôi chỉ nói lời thật lòng thôi, là anh bảo tôi nói đại cái gì cũng được đó."

Âm thanh của Giản Diêu vừa giống hờn dỗi lại như làm nũng, Khương Hoài Tâm cũng không biết nói gì cho đúng, tựa như nói như thế nào cũng thành hắn sai.

Giản Diêu nói tiếp: "Khương Hoài Tâm, nếu như anh không tới dây dưa với tôi, có lẽ cuộc sống của tôi sẽ trôi qua nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Lúc trước khi biết anh cũng tới Paris, thậm chí tôi đã nghĩ đến việc lập tức bỏ học để trở về."

Khương Hoài Tâm: "... Anh đáng sợ như vậy hả? Sao em cứ phải trốn tránh anh mãi thế?"

"Anh biết rõ là tôi thích anh, vậy mà anh vẫn đùa giỡn tôi, anh không đáng sợ chắc?"

"Anh đùa giỡn em lúc nào?"

Giản Diêu bĩu môi: "Anh đi uống rượu cùng người ta, còn cố tình gọi tôi tới, để cho bạn bè anh coi tôi thành trò cười, lại còn gán cho tôi cái danh dụ dỗ người khác, anh không phải đùa giỡn tôi thì là cái gì?"

"Sao em vẫn còn so đo chuyện này? Đó không phải là vì anh uống say sao..."

Giản Diêu cười nhạt: "Anh uống say là có thể ăn nói bậy bạ không đứng đắn hả? Vậy lần sau anh mà uống say tiếp, liệu anh có định làm ra những chuyện khác người nào nữa hay không? Anh như vậy là không được, làm người càng không thể như thế, anh như này chỉ khiến cho mọi người cảm thấy anh là loại tuỳ tiện, không đáng tin, rồi chẳng một ai dám tin anh nữa, anh hiểu chưa?"

Khương Hoài Tâm: "......" Tiếp thu lời chỉ dạy.

"Anh đừng có chạnh lòng đấy, anh bất cần đời như vậy không ổn đâu, chung quy lại anh cũng chẳng thể cứ như này cả đời."

Giản Diêu vẫn dựa lên vai Khương Hoài Tâm như cũ, nhắm mắt lại thì thầm, một câu rồi một câu, tất cả đều là lên án trỉ trích hắn. Khương Hoài Tâm chẳng còn lời gì để nói, cho tới bây giờ hắn vẫn không ngờ được Giản Diêu lại biết ăn nói như vậy, là ai bảo em ấy hồi nhỏ có khuynh hướng tự bế?

Giản Diêu lại cười một chút: "Anh tức giận rồi? Đừng nhỏ mọn như vậy, tôi nói thật anh lại không thích nghe."

"Anh nghe em là được." Khương Hoài Tâm hôn lên mái tóc mềm mại của Giản Diêu thêm lần nữa, hắn thừa nhận rồi.

"Tôi cũng lạnh lắm, anh ôm chặt hơn một chút đi."

Khương Hoài Tâm gói gọn cả người y vào trong lòng: "Như vậy được chưa?"

"Tàm tạm," Giản Diêu thở ra một luồng khói, buồn rầu nói: "Anh nói xem... Nếu xe vẫn mãi không đi, liệu chúng ta có thể bị đông chết ở chỗ này không?"

"Không đâu, đừng nói bậy." Khương Hoài Tâm có hơi bối rối, đêm nay Giản Diêu nói thật nhiều, rõ ràng không uống say mà...

Giản Diêu vẫn đang nói: "Anh nói xem tại sao lần này chúng ra ngoài lại gặp nhiều chuyện xui xẻo như vậy, cũng không biết là do vận khí của anh kém, hay là do tôi quá đen đủi nữa..."

Khương Hoài Tâm cũng cười: "Cứ trách anh là được rồi đi? Đều tại anh liên luỵ em."

Kỳ thật hắn rất hoài nghi, nếu như hắn không đi theo y tới đây, có lẽ Giản Diêu sẽ thật sự bán mình ở chỗ này mất.

Giản Diêu cũng đồng tình: "Vốn dĩ chính là trách anh mà, anh xem tôi mua vé số còn trúng một ngàn Euro hẳn hoi, kết quả anh lại dồn hết vào một bữa cho tôi ăn..."

... Rõ ràng là em tranh đòi trả tiền.

"Nhưng mà tính ra thì, vẫn là cảm ơn anh." Dừng một chút, Giản Diêu lại nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

Khương Hoài Tâm sửng sốt: "Cảm ơn anh cái gì?"

"Anh đã tới rồi, tôi rất vui." Âm thanh của Giản Diêu càng trầm hơn, tựa hồ như lời nói lúc mê sảng.

Khương Hoài Tâm lại sửng sốt lần nữa, rũ mắt xuống nhìn, Giản Diêu đã nhắm chặt hai mắt lại, dường như đang thật sự ngủ say. Nhưng một câu kia, vẫn đúng là y nói ra.

"Diêu Diêu..." Tình cảm khó có thể miêu tả trào dâng từ đáy lòng lên, Khương Hoài Tâm ôm Giản Diêu, cúi đầu, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên gò má y.

[12/10/2021]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play