Ngày thứ ba ở La Mã, tuyết rơi nhiều.

Sáng sớm tỉnh dậy đã nhìn thấy một mảng trắng xoá ngoài cửa sổ, Khương Hoài Tâm lập tức phát sầu, thành phố này hiếm khi nào có tuyết rơi lớn như vậy, ấy mà bọn hắn còn gặp phải, thật đủ xui xẻo.

Bởi vì tuyết rơi, người nghỉ lại ở quán trọ không định ra ngoài, thế nên quay về phòng, ngừng hẳn kế hoạch du lịch, cũng rời đi trước thời hạn. Trái lại Giản Diêu vẫn tràn đầy hứng khởi, xô đẩy Khương Hoài Tâm: "Đi rồi, chúng ta ra ngoài đi."

Khương Hoài Tâm: "..." Rét quá ôi, trời lạnh như vậy, không phải nên rúc trong ổ chăn tâm sự tuổi hồng bàn chuyện nhân sinh sao?

Vừa ra khỏi cửa, Khương Hoài Tâm liền run cầm cập, Giản Diêu ném khăn quàng cổ của mình cho hắn, giễu cợt nói: "Vóc dáng cao to như vậy còn sợ lạnh, bây giờ anh đã biết lợi ích của hai cái áo len với áo mùa thu chưa?"

Khương Hoài Tâm không thèm quan tâm chút nào đến việc y châm chọc mỉa mai, tự bọc mình kín mít đến nỗi chỉ để lộ đôi mắt ra bên ngoài, hận không thể trùm cả cái bao tải lên người.

Giản Diêu nhảy chân sáo vài cái, tinh lực tràn đầy, dường như trời đổ tuyết đã làm y cực kỳ thích thú.

Khương Hoài Tâm bày ra vẻ mặt khó hiểu: "Paris ngày nào cũng có tuyết rơi, cũng không thấy em như vậy..."

"Dạo này tâm trạng tôi tốt, không được hả?" Giản Diêu cúi người vo một nắm tuyết, hi hi ha ha mà ném về phía mặt Khương Hoài Tâm.

Khương Hoài Tâm giơ tay chắn, nắm tuyết thứ hai lại tiếp tục ném tới, đập vào giữa mặt, tuy là hắn đã trùm khăn quàng cổ nhưng vẫn bị lạnh đến run một cái. Khương Hoài Tâm không thể nhịn được nữa, nhào tới phía sau ôm lấy eo Giản Diêu, bế người lên xoay vòng tại chỗ, cuối cùng hai người đùa giỡn thành một đoàn, ngã vào trên nền tuyết.

Áp đôi tay lạnh buốt kề lên mặt Giản Diêu, Giản Diêu quay đầu né tránh, cười xin tha: "Không chơi, anh cút đi."

"Bây giờ mới nói không chơi? Chậm rồi!" Khương Hoài Tâm cúi đầu, đè chặt trên người Giản Diêu để y không đứng dậy được, náo loạn một trận, lại dùng chóp mũi cọ cọ y: "Diêu Diêu, gần đây tâm trạng rất tốt hửm?"

"Đúng vậy," Giản Diêu đắc ý nói, "Tôi nhặt được tiền chả nhẽ tâm trạng không tốt được chắc?"

Khương Hoài Tâm không phản bác được, hắn còn tưởng rằng thằng nhóc thối này là vì mình nên tâm trạng mới tốt cơ...

Chuyện là như thế này, buổi tối ngày đầu tiên đến đây, trước khi bọn họ quay về quán trọ, Khương Hoài Tâm đã đến cửa hàng thuốc lá để mua thuốc, Giản Diêu lúc đó thuận tay bỏ hai Euro mua một tấm vé số, vậy mà cũng trúng thưởng. Tuy rằng chỉ là giải thưởng nhỏ tầm hơn một ngàn Euro thôi, nhưng đối với nhóc tham tiền Giản Diêu mà nói, việc trên trời tự dưng rớt xuống cái bánh có nhân, như thế nào cũng rất đáng để vui vẻ.

Khương Hoài Tâm còn ăn vạ ở trên người Giản Diêu không chịu đứng dậy, Giản Diêu nhấc chân đá đá hắn: "Đừng hừ hừ nữa, ai gặp thì có phần, buổi tối khao anh ăn một chầu thiệt bự luôn."

"... Miệng anh bị nhiệt, cái gì cũng không ăn nổi." Khương Hoài Tâm hờn tủi nói.

Giản Diêu cười hì hì: "Vậy anh không có lộc ăn rồi."

"Nhóc vô lương tâm..." Khương Hoài Tâm bị Giản Diêu cười đến trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, lại dùng sức xoa nhẹ trên mặt y hai cái, mới chậm rãi bò dậy, kéo Giản Diêu cùng đứng lên.

Sau khi tuyết rơi người đi bộ trên đường đã ít hơn rất nhiều, hai người bọn họ thả chậm bước chân, đi một lát lại dừng. Giản Diêu chụp cảnh vật, Khương Hoài Tâm thì chụp y, giống như tên trộm vặt bí mật ghi lại từng khoảnh khắc lơ đãng của Giản Diêu.

Khương Hoài Tâm vui vẻ mà lướt ảnh mình chụp được, ngắm như thế nào cũng thấy thích, còn đặc biệt tạo riêng cả thư mục để lưu giữ.

Trước kia nhóm bạn gái hắn đã từng lên án, nói điện thoại hắn không lưu nổi một cái ảnh chụp của các cô, khi đó Khương Hoài Tâm còn cảm thấy bọn họ khó hiểu, hiện tại thì... Quả nhiên vẫn là phải tuỳ người.

Trên quảng trường có nghệ sĩ lang thang bất chấp gió tuyết đang gảy đàn guitar hát, người đi bộ bước chân vội vàng, chả mấy ai dừng lại vây xem. Giản Diêu bị tiếng hát hấp dẫn, trong vô thức đã dừng lại bước chân.

Người nghệ sĩ lang thàng dùng thanh âm hồn hậu nghẹn ngào hát, Giản Diêu nghe không hiểu tình ca, thế nhưng lại nghe đến vô cùng nhập tâm. Khương Hoài Tâm loay hoay xong cái điện thoại mới đuổi theo, thấy vẻ mặt si mê của Giản Diêu, bỗng dưng khó chịu, giơ tay ở trước mặt y quơ quơ: "Hoàn hồn nào, hắn có đẹp trai như anh không? Thế mà em cũng mê mẩn!"

Giản Diêu hất bay cái tay hắn, ngay cả ánh mắt cũng không thèm ném qua: "Đừng ồn, tôi đang nghe anh ấy hát."

Khương Hoài Tâm lầu bầu, trong lòng nước chua ứa ra, gảy đàn guitar hát... Anh cũng được mà.

Hát xong một bài, Giản Diêu rất hào sảng mà thưởng hai mười đồng Euro, dù sao y cũng vừa phát tài một phen, không thiếu tiền.

Khương Hoài Tâm càng nhìn càng chua, Giản Diêu đối xử với hắn còn chưa bao giờ hào phóng như vậy. Vì thế hắn thò lại gần, dùng tiếng anh thương lượng với người ta, mượn đàn guitar dùng một chút.

Đối phương cực kỳ dễ nói chuyện, hào phóng mà đưa đàn guitar cho hắn, để hắn tuỳ ý dùng.

Khương Hoài Tâm hí ha hí hửng ôm lấy đàn guitar, hơi gảy dây đàn, ngẩng đầu liếc mắt đưa tình với Giản Diêu.

Giản Diêu nhướng mày, an tĩnh nhìn hắn, Khương Hoài Tâm mở miệng, hát một bài tình ca bằng tiếng Pháp.

"Depuis le premier jour

[Kể từ ngày đầu tiên]

J "ai su que je t "aimais

[Anh biết rằng mình đã yêu em]

Contre la terre entière

[Chống lại toàn bộ thế giới]

......" [1]

[1] Bản dịch tham khảo từ google dịch và chỉnh sửa bậy bạ của editor.

Giản Diêu nghe được hai câu liền giật mình, bài hát này, bài hát này thật sự là...

Đây là một bản tình ca thổ lộ trần trụi, ngập tràn quyến luyến tình si, âm thanh của Khương Hoài Tâm trong trẻo, trong mắt mang theo ý cười, còn thâm tình chân thành mà nhìn Giản Diêu chăm chú.

Đối diện với đôi mắt của hắn, đầu óc Giản Diêu nháy mắt bị dao động, nhưng rất nhanh, chút kiều diễm kia lại tan ra dưới đáy lòng. Loại tỏ tình này là không có đáp án, y liên tục nhắc nhở với bản thân, Khương Hoài Tâm chẳng qua chỉ là muốn làm màu mà thôi.

Cái chiêu ôm đàn guitar cùng hát tình ca với người khác này, Khương Hoài Tâm đã dùng từ năm cấp 2, căn bản không mới mẻ gì.

Âm tiết cuối cùng rơi xuống, nghệ sĩ lang thang cũng huýt sáo theo, giơ ngón cái về phía Khương Hoài tâm: "Bra/vo!" (Tốt lắm!)

Khương Hoài Tâm đắc ý mà khẽ cười, trả đàn guitar về, sau đó đi qua hướng Giản Diêu.

Giản Diêu thế mà cúi đầu, cảm xúc ngược lại trùng xuống không ít, lạnh nhạt nói: "Đi thôi."

Khương Hoài Tâm khó hiểu, tại sao y lại có phản ứng này?

Giản Diêu xoay người đi trước, Khương Hoài Tâm nhanh chóng đuổi theo sau: "Diêu Diêu!"

Giản Diêu không nói gì, Khương Hoài Tâm một mặt càng ngờ nghệch, như này rốt cuộc là sao vậy?

Sau cả ngày đó, Giản Diêu đều có chút thất thần, nói chuyện cũng ít, Khương Hoài Tâm trêu như thế nào cũng không khiến y vui lên được.

Đến buổi chiều, tuyết rơi lại càng lớn hơn, âm u âm u, bao trùm kín cả bầu trời.

Trên đường quay về, bởi vì Giản Diêu mất tập trung, dẫm một chân vào trong tuyết, khi rút ra không đứng vững, ngã nhào về phía trước. Khương Hoài Tâm nhanh tay lẹ mắt đỡ lấy y, bỗng nhiên kéo người ôm vào trong lồng ngực: "Em sao thế? Đi đường mà cũng không nhìn chút nào ư? Rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì vậy?"

Giản Diêu lúng túng nói không ra lời, đẩy đẩy cánh tay Khương Hoài Tâm: "Giày tôi ướt rồi."

"Giày ướt rồi?"

Giản Diêu nâng chân lên cho hắn nhìn: "Thật mà, anh nhìn xem, ướt hết rồi."

Khương Hoài Tâm đỡ y đến chỗ không có tuyết đọng, ngổi xổm xuống cẩn thận nhìn chăm chú, Giản Diêu đi chính là giày trượt tuyết, cả trong lẫn ngoài đều đã ướt đẫm.

Khương Hoài Tâm thật cạn lời: "Em ngốc hả? Loại giày trượt tuyết này căn bản không thể đi lúc trời đổ tuyết lớn, em không biết sao? Đôi giày lúc trước anh đưa cho em đâu? Cái kia cũng cao, sao em không đi đôi đó?"

Ánh mắt Giản Diêu mơ hồ chớp một cái: "Không muốn đi..."

Khương Hoài Tâm ngước mắt lên nhìn biểu tình này của Giản Diêu, rất nhanh đã suy nghĩ kỹ càng ra nguyên nhân, "Shhh" một tiếng: "Bởi vì trước đó hờn dỗi với anh? Em ném giày đi hả?"

Giản Diêu: "..."

Khương Hoài Tâm nhướng mày: "Ném thật rồi?"

"Không có, không thật mà." Vẻ mặt Giản Diêu ngượng ngập, vốn dĩ y cũng muốn ném đi thật, nhưng nhớ ra là giá đôi giày kia cũng gần mấy vạn đồng, sau khi do dự vẫn giữ lại.

Khương Hoài Tâm liếc mắt một cái liền nhìn thấu chút tâm tư nhỏ này của y, tức giận mà gõ gõ đầu gối Giản Diêu: "Sao lòng dạ em hẹp hòi vậy hả?"

Giản Diêu chẳng còn mặt mũi mà nói thêm nữa, lảng sang chuyện khác: "Trở về đi."

"Em như thế này còn đi sao được? Chân em có cử động được không?"

"Chắc không sao đâu..." Tuy rằng bàn chân y đã đông cứng lại rồi, nhưng miễn cưỡng thì vẫn có thể đi được.

Khương Hoài Tâm ngó lơ y, bảo y đứng yên tại chỗ, lại chạy ra ven đường gọi taxi, nhưng hôm nay đã là đêm Giáng Sinh, hơn nữa vừa có thêm một trận bão tuyết, xe taxi không dễ dừng lại.

Đợi mười phút, Khương Hoài Tâm quay về, khẽ lắc đầu: "Không bắt được xe."

Giản Diêu không ngạc nhiên: "Tôi nói tôi có thể đi được, dù sao cũng không xa..."

Khương Hoài Tâm quay lưng lại ngồi xuống ở trước mặt y, ra hiệu bảo Giản Diêu: "Trèo lên."

Giản Diêu sửng sốt: "Anh làm gì vậy?"

"Cõng em đó, còn có thể làm gì?" Khương Hoài Tâm vẫy vẫy tay, thục giục y mau chóng trèo lên.

Giản Diêu khẽ mím môi, dựa vào trên lưng Khương Hoài Tâm.

Y thật cẩn thận mà vòng tay qua cổ Khương Hoài Tâm, trong nháy mắt tiếp theo liền được Khương Hoài Tâm nhẹ nhàng cõng lên, sức lực tên này đúng là lớn thật.

"Cái này gọi là sức mạnh của bạn trai," Khương Hoài Tâm đắc ý nói, thuận miệng trêu đùa Giản Diêu, "Em xem, anh trai đối với em tốt như vậy, em còn không nghe lời. Ngoan, nói một câu dễ nghe chút nào."

Giản Diêu không quan tâm đến hắn, dùng sức giật giật khăn quàng ở trên cổ hắn, Khương Hoài Tâm "Oái" một tiếng: "Em mưu sát chồng đấy à?"

Giản Diêu nhỏ giọng lầu bầu: "Anh là chồng ai?"

Khương Hoài Tâm cười khà khà: "Em nói ai thì là người đó."

Giản Diêu khẽ hừ nhẹ một tiếng, không nói nữa.

Khương Hoài Tâm cõng y chậm rãi trở về, nhớ tới chuyện trước kia, hỏi y: "Diêu Diêu à, em hôm nay làm sao vậy? Buổi sáng ra ngoài không phải vẫn còn rất vui vẻ ư? Sau đấy đột nhiên lại biến thành bộ dạng cái bao trút giận? Kẻ nào bắt nạt em hả?"

"Ngoại trừ anh thì còn ai?" Âm thanh Giản Diêu kè sát bên tai Khương Hoài Tâm, vẫn rầu rĩ như cũ.

Khương Hoài Tâm bất đắc dĩ nói: "Anh bắt nạt em lúc nào? Em đừng xử oan người khác chứ?"

"... Ban nãy anh hát là bài gì?"

"Anh hát không hay hả? Bài hát kia không phải rất dễ nghe sao?" Khương Hoài Tâm nghĩ ngợi, đúng thật là Giản Diêu từ sau khi nghe hắn hát xong có vẻ không vui, tính tình của thằng nhóc này đúng là....

"Dễ nghe thật, nhưng không phải là thứ anh nên hát."

Khương Hoài Tâm vui vẻ: "Sao anh lại không thể hát? Chú cho anh mượn đàn guitar còn khen anh hát hay đó."

"Không có tình cảm, không có linh hồn, chỉ làm người khác cảm thấy anh là con người tuỳ tiện, không đáng tin cậy."

Khương Hoài Tâm: "..." Anh oan quá mà.

Ngừng lại một chút, âm thanh của Giản Diêu càng nhỏ dần: "Khương Hoài Tâm, tôi cực kỳ nghiêm túc trong truyện tình cảm, nếu anh chỉ muốn chơi đùa nhất thời, đừng tìm đến tôi."

Khương Hoài Tâm dừng bước chân, quay đầu lại cọ cọ mặt Giản Diêu: "Nói lời ngốc nghếch gì đó, chẳng lẽ anh nói muốn cùng em cả đời thiên trường địa cửu [2], em sẽ tin chắc?"

[2] Thiên trường địa cửu: dài lâu, vĩnh cửu, tồn tại lâu dài như trời với đất, không bao giờ biến mất.

Giản Diêu giật mình, nản lòng, Khương Hoài Tâm nói không sai, cho dù hắn có thề non hẹn biển với mình, mình có thể căn cứ vào đâu đây? Bản thân cứ hết một lần lại một lần nhắc nhở hắn không được lôi chuyện tình cảm ra làm trò đùa, chẳng qua chỉ là muốn cho hắn cơ hội từ bỏ, cũng là tự cho mình cơ hội từ bỏ thôi.

Quên đi...

Người trên lưng hoàn toàn trầm mặc, Khương Hoài Tâm cũng không nói thêm nữa. Hắn chẳng phải kẻ ngốc, đương nhiên biết ý của Giản Diêu là gì, nhưng mà loại chuyện này, chỉ dựa vào lời nói ngoài miệng làm sao có ý nghĩa, có nói Giản Diêu cũng sẽ không tin.

Sau này cứ chầm chậm tới là được rồi.

[07/10/2021]

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play