Nàng bước ra khỏi tiệm, ánh mắt Dư ma ma vẫn nhìn nàng

"*Bóng lưng ấy! Thật giống trưởng công chúa, Quận Chúa chỉ mới năm tuổi mà đã có những suy nghĩ chín chắn, trưởng thành và chu toàn như vậy. Thật làm người ta ngưỡng mộ. Nếu trưởng công chúa còn sống chắc chắn người cũng sẽ rất vui*" Dư ma ma thở dài một tiếng

Phải, dù xét về khía cạnh nào Kỷ Nguyệt đều rất giống mẫu thân mình. Duy chỉ có thực lực, nàng sớm đã vượt qua mẫu thân rồi.

Còn về phía Dư ma ma, bà ấy cũng khá đau đầu. Nàng muốn bà ấy nói sự thật cho Ninh Âm để mẫu tử họ có thể đoàn tụ, tất nhiên việc này Dư ma ma cũng muốn. Nhưng cái gì cũng có hai mặt, gia đình đoàn tụ là điều tốt, cái mà bà sợ là Dư Lịch sẽ trách móc, oán hận bà. Hai năm qua nuôi nấng Dư Lịch, bà đã không kể gì về gia đình thật sự cho hắn biết. Hơn nữa, bà cũng rất hiểu Dư Lịch, với tính cách của hắn bà sợ sẽ mất hắn, mất đi đứa cháu trai

Nhưng dù là việc gì đi nữa bà cũng không thể giấu mãi được. Bây giờ nói ra, ít nhất Dư Lịch cũng vẫn coi trọng bà, hơn nữa Kỷ Nguyệt cũng đã nói sẽ không chia cắt bà và hắn.

Nàng là người hoàng tộc tất nhiên phải biết giữ chữ tín, một lời nàng nói ra nhất định sẽ làm được.

Vì vậy, Dư ma ma cũng không còn gì níu kéo nữa, lần này bà quyết định sẽ nói toàn bộ sự thật. Ngày mai, đích thân bà sẽ đến Phủ Công Chúa một chuyến

...

Chớp mắt ngày hôm sau đã đến

Phủ Công Chúa

Như thường lệ, Kỷ Nguyệt buổi sáng thường đi tản bộ ở Hoa Viên sau bữa ăn. Nhưng lạ là hôm nay nàng lại cho mời Dư Lịch đến phủ làm khách. Hiện tại, hai người họ đang ở trong đình Hoa Viên nói chuyện.

"Kỷ Nguyệt Quận Chúa thật biết đùa" Dư Lịch cười sảng khoái

"Ta nói đều là thật. Mà khoan, không phải ta nói với huynh là không cần gọi ta Quận Chúa mà" Vẻ mặt trách móc

"Bình thường ở học viện và bên ngoài người cũng nói vậy và ta cũng làm theo. Nhưng đây là Phủ Công Chúa ta thật không dám" Dư Lịch từ tốn, vẻ mặt tôn trọng nàng

"Ta đã cho phép thì không cần biết là ở đâu, huynh không cần gọi ta là Quận Chúa nữa. Nếu không ta giận đấy!" Kỷ Nguyệt giả vờ giận dỗi, má nàng phồng cả lên.

"Vậy đành phải nghe theo" Dư Lịch cung kính "Phải rồi, lúc nãy Kỷ Nguyệt cô có nhắc tới ca ca mình. Tại sao ta chưa từng thấy, hắn là người thế nào?" Dư Lịch tò mò hỏi nàng

"Ca ca của ta..." Lúc định kể về Dương Tư Khuynh thì một nha hoàn chạy vào thông báo

"Bẩm Quận Chúa, Dư ma ma đến rồi"

"Được, mau đưa bà ấy vào chính điện. Sau đó đến Liên Hoa Viện mời Ninh di nương và Tuệ Ly đến cho ta" Nàng hài lòng với thông báo của nha hoàn kia

"Vâng thưa Quận Chúa" Nha hoàn kia nghe lệnh nàng mà chạy đi làm ngay

Nha hoàn kia rời đi, nàng cũng mở miệng lên tiếng với Dư Lịch "Huynh cũng theo ta đến chính điện đi. Dư ma ma à không bà của huynh cũng đang ở đó"

Chưa kịp hiểu chuyện gì thì Dư Lịch đã bị Kỷ Nguyệt kéo tới chính điện rồi.

Vừa bước vào Dư Lịch vô cùng ngạc nhiên vì người ngồi trong chính điện chính là bà của hắn

"Quận Chúa người đến rồi" Dư ma ma đứng dậy hành lễ

"Không cần đa lễ, Dư ma ma mau ngồi xuống đi" Nàng mỉm cười

Thấy Dư ma ma, Dư Lịch tiến lại gần bà "Bà nội, bà tới đây làm gì?"

"Một lát con sẽ biết, giờ ngồi xuống đi" Dư ma ma thở dài một tiếng

Dư Lịch nghe lời Dư ma ma ngồi xuống. Kỷ Nguyệt đi đến chỗ chủ toạ mà ngồi. Cùng lúc Ninh di nương và Dương Tuệ Ly cũng đã tới.

Vừa vào chính điện, thứ đập vào mắt của Ninh Âm là người thiếu niên Dư Lịch. Ninh Âm cũng đã nghe Dương Tuệ Ly kể về Dư Lịch, quả thực như lời nữ nhi của bà ta nói rất giống đứa con trai của bà Dương Tư Khuynh.

Mặc dù rất ngạc nhiên nhưng bà vẫn tỏ ra bình thản. Đời này của bà giỏi nhất chính là chịu đựng, che giấu cảm xúc.

Kỷ Nguyệt hôm nay mời bà tới đây, lại có mặt của Dư Lịch và Dư ma ma bà cũng đoán được vài phần nàng đang muốn làm gì

"Ninh di nương!..." Dư ma ma lễ phép

"Dư ma ma, hai năm không gặp bà khoẻ chứ" Ninh Âm mỉm cười dịu dàng hỏi thăm

"Lão nô không sao, di nương có thể yên tâm" Dư ma ma cung kính "Hôm nay lão nô tới là có một chuyện muốn nói cho người và ngũ tiểu thư cùng biết"

"Có gì ma ma cứ từ từ nói" Ninh Âm bình thản nhưng trong lòng lại vô cùng sốt ruột

"Bẩm di nương, nhị thiếu gia vẫn còn sống" Giọng chắc chắn, nhưng có chút tiếc nuối, trong lòng lại nhẹ nhõm lạ thường

Ninh Âm không nói gì, bà vẫn bình thản nhưng ánh mắt lại giống như ra hiệu như đang muốn Dư ma ma nói tiếp. Dương Tuệ Ly nhìn thấy liền hiểu ý liền tiếp lời "Dư ma ma bà nói tiếp đi"

Nghe lệnh Dư ma ma tiếp tục nói "Dư Lịch chính là nhị thiếu gia, là con trai của người"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play