"*Chỉ mong đó thật sự là huynh ấy!*" Nàng trút một tiếng thở dài

Nàng bây giờ tâm trạng nặng nề, mệt mỏi, u sầu. Không còn lạnh lẽo nhưng cũng đầy bi thương. Nàng mân mê miếng ngọc bội mà không để ý đến xung quanh.

Dương Tuệ Ly đến Hoa Viên tản bộ nhìn thấy nàng trong bộ dạng đó thì không khỏi ngạc nhiên. Đây là lần đầy Dương Tuệ Ly nhìn thấy nàng sầu mặc đến như vậy, rốt cuộc có chuyện gì nhỉ?

"Tỷ tỷ" Dương Tuệ Ly bước tới nhẹ nhàng lên tiếng gọi nàng

Kỷ Nguyệt quay mặt về hướng Dương Tuệ Ly, giọng nàng nhẹ nhàng nhưng cũng rất mệt mỏi "Ngươi tới đây làm gì?"

"Ta đi tản bộ thì tình cờ gặp tỷ" Dương Tuệ Ly thản nhiên bước tới phía đối diện nàng mà ngồi

"Mà sao tỷ ủ rũ vậy? Có chuyện gì sao?" Dương Tuệ Ly hỏi nàng ánh mắt mong chờ

"Chuyện..." Nàng định kể nhưng chợt có gì đó nghẹn lại khiến nàng không thể kể nên đành tránh ánh mắt của Dương Tuệ Ly mà nói dối "À không, không có gì"

Dương Tuệ Ly nhíu mày, nàng ta biết rõ Kỷ Nguyệt đang nói dối. Nhưng mà vì sao phải nói dối chứ, có ẩn tình gì sao?

"*Tỷ tỷ của ta ơi! Tỷ có biết tỷ nói dối rất tệ không?*"

"Vậy không nói chuyện này nữa. Ta có chuyện muốn hỏi tỷ" Dương Tuệ Ly nghiêm túc

"Chuyện gì?" Vừa nói Kỷ Nguyệt vừa cầm lấy tách trà mà uống

"Vũ khí của tỷ chắc chắn không chỉ có Phong Thuật Kiếm đúng chứ?" Dương Tuệ Ly hỏi

Đúng là sắc bén, nhanh nhạy y hệt Ninh Âm. Nàng ta nói cũng không hề sai nhưng Kỷ Nguyệt chỉ thắc mắc dựa vào đâu mà nàng ta kết luận như vậy? Nhưng chắc chắn một điều là không phải dựa vào cấp bậc linh lực của nàng để kết luận như vậy

"Vì sao ngươi lại nói như vậy?" Nàng thản nhiên hỏi vặn ngược lại

"Vì sao ư? Tất nhiên là vì lúc trong không gian linh khí - thần khí rồi. Lúc ta và mọi người tỉnh dậy thì đều thấy tỷ. Hơn nữa mọi người hỏi bất kể câu nào tỷ đều trả lời rõ ràng. Thêm nữa đoạn đường đó rõ ràng có chướng khí làm người ta rơi vào mộng cảnh chắc chắn là bọn ta không thể tỉnh dậy. Nhưng lúc tỉnh dậy thì chướng khí đều tan biến. Tỷ dám nói tỷ không có Thanh Hải Bạch Cầm?" Dương Tuệ Ly phân tích

Kỷ Nguyệt sửng sốt, Dương Tuệ Ly không chỉ đoán được nàng có một vũ khí nữa ngoài Phong Thuật Kiếm mà còn đoán đúng tên của vũ khí đó. Thật sự không thể xem thường

"Thanh Hải Bạch Cầm! Một trong ngũ thần khí, nó và tứ thần khí còn lại được để trong không gian. Bạch Cầm khi chưa nhận chủ có thể tự phát ra giai điệu cực nhỏ mà người thường không thể nghe thấy, lại còn tạo ra chướng khí. Cách duy nhất cắt đứt chướng khí hoàn toàn là phải thu phục được Bạch Cầm..." Dương Tuệ Ly thản nhiên

Nàng ta đã từng đọc sách cổ. Đây là loại sách ghi chép đầy đủ về các loại thú và vũ khí thượng cổ. Lần này Kỷ Nguyệt đúng là bị nàng ta đi guốc trong bụng rồi!

"Ngươi cũng biết quá nhiều thứ nhỉ? Được ta thừa nhận thượng cổ thần khí Thanh Hải Bạch Cầm đang ở trong tay ta" Nàng nhíu mày, sắc mặt lạnh tanh, đôi mắt sát khí nhưng lại có chút ưu phiền

"Vậy tại sao lại giấu mọi người?" Dương Tuệ Ly vẫn bình thản hỏi nàng

"Để họ biết ta chắc chắn sẽ thành cái trung tâm, lúc đó sẽ rất ồn ào và phiền phức" Nàng nói gương mặt không mảy may vui vẻ gì "Nên ngươi không được nói cho ai biết"

"Ta hứa! Nhưng Dư Lịch hắn có lai lịch như thế nào?" Dương Tuệ Ly tò mò

Từ lần đầu gặp mặt Dư Lịch, Dương Tuệ Ly đã thấy từng hành động cử chỉ của hắn rất giống Dương Tư Khuynh chỉ là lạnh nhạt hơn mà thôi

"Ta không biết, ta quen biết hắn từ lúc bị hành thích ở hội Hoa Đăng. Ngươi sao vậy?" Nàng thắc mắc

"Không có gì? Ta chỉ tò mò một chút thôi! Không còn gì nữa thì ta về đây" Dương Tuệ Ly đứng dậy rời đi

Kỷ Nguyệt cứ nhìn theo Dương Tuệ Ly cho đến khi nó biến mất. Nàng biết Dương Tuệ Ly giống nàng, bắt đầu nghi ngờ thân thế của Dư Lịch. Nhưng sự thật chưa rõ không thể vội vàng kết luận thì làm sao nàng dám nói chứ?

...

Thời gian cứ vậy mà trôi

Năm ngày sau

Vĩ Thành trở về, hắn lập tức đi đến Ngưng Sương Các

Bên trong Ngưng Sương Các, Kỷ Nguyệt đang chờ đợi kết quả

"Sao rồi?" Nàng nói, giọng nàng rất nhỏ nhưng đủ để hai người nghe thấy, sắc mặt nàng lạnh tanh

"Thưa Thái Tử Phi đã có kết quả" Vĩ Thành cung kính

"Dư Lịch là người của huyện Tự Yên. Hắn sống cùng với người bà là Dư Ý. Dư Ý từ nhỏ đã là nha hoàn không con không cháu, nghe nói Dư Lịch là bà ấy nhặt về nuôi, nhưng một số người của huyện Tự Yên lại nói bà ấy nhận nuôi Dư Lịch từ 2 năm trước" Báo cáo

"Ngươi lui đi" Nàng ra lệnh

Ngay lập tức Vĩ Thành bước ra ngoài rồi ẩn

Còn nàng một mình trong phòng suy nghĩ, trong lòng thấp thỏm vui mừng.

"*Dư Ý đó là tên của một vị ma ma trong phủ Thái Phó đã về hưu từ 2 năm trước cùng vào thời điểm nhị ca qua đời! Có khi nào là trùng hợp không? Nhưng thế nào cũng phải tìm ra bà ấy trước đã*"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play