"Tam phẩm Quận Chúa."

Phẩm vị Quận Chúa này có hai vị là: tam phẩm Quận Chúa và nhị phẩm Quận Chúa. Trong đó tam phẩm Quận Chúa thường sẽ được phong cho khuê danh đích nữ của triều thần tam phẩm đến nhất phẩm. Còn nhị phẩm Quận Chúa là phong vị ngay từ khi sinh ra đã được hưởng, có thể như Kỷ Nguyệt tuy nói là sinh ra ở Dương thị nhưng thân mẫu trưởng công chúa là hoàng thân quốc thích tự nhiên nàng mang danh Quận Chúa ngay khi chào đời. Hay như Nam Cung Bảo Dương, gia quyến từ lâu đã là vương tộc ngoại thất nên nàng ta được xưng danh Quận Chúa cũng không lạ.

Lời nói vàng ngọc vang lên khắp cung điện, đến mức đám hạ nhân bên ngoài cũng nghe thấy. Thầm nghĩ, vị tiểu thư kia cũng quá là may mắn, một cái nhập học liền được ban phẩm vị Quận Chúa.

Ngân Tuyền ngồi một chỗ chỉ ăn với chơi, quay qua quay lại không phải nàng thì cũng là đùa với Minh Nguyệt, nên những lời hoàng thượng nói khi nãy căn bản tiểu nha đầu cũng không biết. Đơn giản cũng là do một phần nghĩ rằng, bữa cơm này sẽ nói những chuyện không liên quan đến bản thân.

Thái hậu nghe vậy cũng gật gù, sắc mặt không tỏ ra chút bất đồng nào cả, ngược lại còn quay sang hỏi nàng: "Kỷ Nguyệt, con thấy sao?"

Người nói phải có người nghe, còn nàng thì chỉ nghe cho có lệ. Được hỏi đến Kỷ Nguyệt đặt lại đôi đũa xuống, tay lấy khăn lau miệng, song đoạn nàng mới mở lời: "Nếu Tuyền Nhi không ý kiến, con tất nhiên sẽ thuận theo."

Kỷ Nguyệt vừa dứt lời thì tất cả những ánh mắt trên bàn thiện đều hướng về Ngân Tuyền. Theo phản xạ, tiểu nha đầu quay nhẹ sang đối mặt mà không khỏi giật mình.

"Tuyền Nhi, muội thấy sao về việc phong vị?" Cát Anh hớn hở hỏi Ngân Tuyền.

Nếu Ngân Tuyền thật sự có thể là tam phẩm Quận Chúa thì Cát Anh cũng sẽ không phải nghe những lời chướng tai từ đám quan lại, nô bộc. Tất yếu, dù sao cũng là thành viên Sát Hạch, sớm đã thân thiết với tiểu nha đầu, hiện lại nghe đàm tiếu khô hay mà phải nhịn thì đúng là không khác gì tích tụ cục tức cả.

Ngân Tuyền từ nãy tới giờ chỉ mải mê với Minh Nguyệt, bây giờ bị hỏi tới liền cứng đờ không biết nói gì? Phong vị, chẳng phải là chính trị sao, khi không hỏi tới một nha đầu làm gì?

Tuy nhiên, cũng không thể câm nín mãi được, chi bằng trả lời liều đi: "Phong vị là chuyện quan trọng, dù quyết định thế nào muội cũng không ý kiến."

Nghe cái câu trả lời nũng nịu từ Ngân Tuyền, hoàng hậu không khỏi cười trong lòng, nha đầu tốt như này đúng là có dạy bảo tốt a. Đáp lại, hoàng hậu khẽ gật đầu, ngài quay sang nhìn hoàng thượng: "Bệ hạ, xem như không có phản đối gì, ngài thấy sao?

Hoàng thượng cười cười: "Không ai phản đối, cứ quyết định vậy đi. Trước nhập học ba ngày sẽ phong vị cho Ngân Tuyền."

Thái hậu tự nhiên là vui, trên gương mặt phúc hậu hiện rõ nét hài lòng: "Đại hỉ a đại hỉ, trong cung liên tiếp hỉ sự lớn, đáng mừng lắm."

Ai nấy đều không có gì, nhưng chỉ riêng Cát Anh và Kỷ Nguyệt là biết câu trả lời khi nãy của Ngân Tuyền vốn là trả lời bừa. May mà có cho học lễ nghi ứng xử từ lâu, nếu không bây giờ chắc vẫn còn cứng đờ rồi.

Còn về phần Ngân Tuyền thì bây giờ đang thộn cái mặt ra. Thì ra nãy giờ đang bàn về chính bản thân, thế mà lại ngu ngơ không biết gì. Ban nãy có nói sai gì không ta?

"Tiên nữ tỷ tỷ." Giọng ngọng líu của một đứa trẻ khẽ gọi nàng, là Minh Nguyệt. Tiểu công chúa vội xuống khỏi người Lệ phi lon ton đến gần ôm lấy chân váy như đòi bế.

Hiểu được chút ý của tiểu công chúa, Kỷ Nguyệt liền bế bé lên rồi để bé ngồi vào lòng. Tay nàng khẽ nhéo một bên má phúng phính thơm ngọt ngào, giọng mắng yêu: "Khéo nịnh lắm tiểu công chúa."

Minh Nguyệt hơi dụi vào người nàng, khuôn miệng nhỏ cười tươi rói, líu ríu đáp: "Minh Nguyệt nói đúng mà, tỷ tỷ đẹp như tiên nữ vậy. Phụ hoàng, con nói đúng không?" Khẽ quay sang chỗ hoàng thượng kéo lời dẫn chứng.

"Haha, Minh Nguyệt nói rất đúng." Hoàng thượng cười một cách sảng khoái: "Biểu tỷ của con là khí thế bất phàm."

Kỷ Nguyệt hới nhíu mày, tiểu công chúa Minh Nguyệt này còn nhỏ mà biết nói ra những lời nịnh ngọt như vậy, sao nàng cảm giác như giống ai vậy nhỉ? Hoàng thượng cũng vậy, một câu hỏi của Minh Nguyệt liền làm người cười một cách sảng khoái tới vậy. Lâu lắm rồi, nàng mới thấy người cười a.

"Nguyệt Nhi tỷ tỷ, tỷ muốn đến Tịch Đường Quán không?" Cát Anh nhớ đến liềnn nhắc nàng.

Ngẫm một lúc, Kỷ Nguyệt mới khẽ gật đầu: "Đi."

Dẫu sao cũng từ lời mời của Mộ Dung Yến Oanh là đến góp vui, Kỷ Nguyệt cũng không thể để nàng ta bẽ mặt. Hơn thế, linh thú này làm nàng có hứng lắm.

Bộp!

Hai tay của Cát Anh chập lại làm phát ra tiếng, nét mặt hớn hở: "Được được, muội sẽ cho người đi đặt chỗ."

Nhìn nét mặt này của Cát Anh, Kỷ Nguyệt cũng ngượng miệng. Rốt cuộc là nàng đi hay đang bị Cát Anh dụ vậy nhỉ? Cái nét mặt hớn hở này đúng là có chút không yên tâm.

Còn Cát Anh thì đang cười trong lòng kia kìa. Lâu rồi cũng không có dịp đi chơi cùng tẩu tẩu, vừa hay nay được tin của Mộ Dung Yến Oanh liền có cơ hội. Phải nói là rất vui.

"Được rồi, chơi cũng được." Hoàng hậu cũng thấy phiền não vì Cát Anh: "Nhưng cũng đừng để Kỷ Nguyệt trễ nải việc chuẩn bị cho Ngân Tuyền đấy."

"Vâng." Cát Ảnh gật đầu lia lịa, vâng vâng dạ dạ.

Kỷ Nguyệt nhìn lại bữa ăn hôm nay nàng thấy có chút buồn. Nếu như người thân thích đầy đủ ở đây thì tốt biết mấy.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play