Cố Gia Duệ nắm tay Thiện Lương, hai người bước lên nền gạch được làm bằng đá cẩm thạch màu trắng đi lên tầng hai.
Lúc lên tầng hai mới phát hiện thì ra tầng một chẳng là cái gì, tầng hai mới càng đúng là nơi để vui chơi hơn.
Ở giữa tầng hai có một sân nhảy giống như tầng một, âm nhạc đầy đủ, ánh đèn chói lọi. Người trong đại sảnh tầng hai còn nhiều hơn tầng một, người thì uống rượu, người thì nhảy nhót, vô cùng sôi động.
“Bữa tiệc này được tổ chức rất náo nhiệt nha.” Cố Gia Duệ cười nói: “Muốn cùng quẩy với các anh em nốt lần cuối cùng à?”
“Đúng vậy.” Người con trai đó lập tức ưỡn thẳng ngực: “Em sắp phải chuyển trường rồi, chắc sau khi thi xong đại học thì em mới có thể nhìn thấy mọi người, cho nên trước khi đi phải quẩy một lần đã. Nào, đây chính là phòng mà đêm nay hai người sẽ ở.”
Trong lúc nói chuyện, bọn họ đã đi xuyên qua đại sảnh mà bước tới trước cửa một căn phòng.
Cố Gia Duệ nói tiếng cảm ơn rồi đẩy cửa phòng bước vào, Thiện Lương cũng đi theo vào trong.
Cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt khiến Cố Gia Duệ ngây người ngay tức khắc.
Trên chiếc cửa sổ sát đất được dán số “1 1” vô cùng lớn, xung quanh lại còn được treo đèn lồng màu đỏ nhỏ lên. Trong đây có một chiếc giường đôi được trải ga giường màu đỏ và…… chiếc chăn bông lớn hình uyên ương hí thủy long diễn châu cát tường màu đỏ.
Cố Gia Duệ bật thốt lên một tiếng chửi bậy.
“Thích không?” Người nọ dựa cả người vào cạnh cửa, lười biếng mà nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong tay.
“Đây là cậu chuẩn bị à?” Cố Gia Duệ nheo mắt lại, anh đạp một cái vào người kia: “Tôi thấy cậu không muốn sống nữa rồi.”
Người đó cười hì hì mấy tiếng: “Bên trong vẫn còn có bất ngờ nữa đấy, anh Duệ à, anh cứ nghỉ ngơi một lúc đi, lát nữa rồi ra chơi.”
Nói rồi, cậu ta tựa như một con chuột mà chuồn khỏi đây.
Cố Gia Duệ nhìn hướng cậu ta bỏ chạy, anh xì một tiếng khinh miệt, lúc này Cố Gia Duệ mới chậm rãi đi vòng xung quanh căn phòng…… cưới này.
Anh đi đến mép giường, vốn dĩ muốn nằm xuống nghỉ ngơi trong chốc lát, nhưng lúc xốc cái chăn bông màu đỏ lớn trên giường kia lại phát hiện dưới nó có một cái hộp bí ẩn.
Bên trong được đặt hai lọ dầu bôi trơn chưa được mở, một bộ dụng cụ vệ sinh, một quả bóng nhỏ không biết có ích lợi gì, một cây gậy rung, một sợi dây rắn chắc và một hộp áo mưa.
Trên hộp áo mưa đó còn được dán một tờ ghi chú, viết: Anh Duệ, em biết năng lực của anh rất mạnh, không đủ thì cứ đến tìm em để lấy thêm! Mặt sau tờ giấy ấy còn được vẽ thêm một khuôn mặt cười thiếu đòn.
Gương mặt Cố Gia Duệ tức khắc đỏ bừng lên, anh nhanh chóng cướp cái hộp trong tay Thiện Lương rồi ném sang một bên: “Con mẹ nó, ông đây muốn đánh chết đám người kia!”
Thiện Lương nhẹ nhàng ho khan một tiếng, ánh mắt cậu có hơi phức tạp.
Hiện tại Thiện Lương đã biết tại sao Cố Gia Duệ lại không muốn cho cậu đến đây.
Quả nhiên nơi này không phải là nơi đứng đắn gì, bên trong cũng chẳng có người nào đứng đắn.
“Bọn họ trêu cậu thôi.” Cố Gia Duệ nhìn Thiện Lương, hiển nhiên có hơi xấu hổ: “Chẳng phải cậu đang phải giả vờ là vợ của tôi à, tôi còn chưa kịp nói sự thật với bọn họ, chắc cả đám đó đều cho rằng chúng ta đang thật sự hẹn hò.”
Cố Gia Duệ lưu loát mà nhặt chiếc hộp kia lên rồi ném vào trong thùng rác: “Đi thôi, chúng ta ra ngoài nhìn.”
Hai người bọn họ đi ra khỏi căn phòng kia, bước ra đại sảnh.
Lúc này đại sảnh càng thêm sôi động hơn, ở giữa đại sảnh có người nhảy, mọi người bốn phía xung quanh cũng nhảy theo, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
Cố Gia Duệ nắm tay Thiện Lương, kéo cậu đi tìm cái ghế sô pha rồi ngồi xuống.
Thiện Lương nhìn tràng cảnh quần ma loạn vũ trước mắt mình, bỗng nhiên cậu kéo áo Cố Gia Duệ, nhíu mày hỏi: “Trước kia…… Cậu cũng thường xuyên tham gia loại tụ hội này à? Tại sao tôi chưa bao giờ biết vậy?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT