Sau khi tiết lịch sử kết thúc, Thiện Lương và Cố Gia Duệ cũng không nói lời nào với nhau.
Nếu như ngày thường, sau khi hết tiết, Cố Gia Duệ nhất định nhất định sẽ nhàm chán đến mức mà động tay động chân với Thiện Lương, hoặc là anh duỗi cái chân dài của mình ra, di chuyển xuống phía dưới ghế của cậu rồi đá một cái vào chân Thiện Lương, hay là kéo cổ áo của Thiện Lương, không có chuyện gì nói thì anh cũng phải cố kiếm ra lời nào đó để nói cho đỡ buồn.
Nhưng hiện tại anh lại chống cằm ngẩn người, cái đầu cúi thấp xuống đọc sách.
Vốn dĩ Triệu Tư Vũ không chú ý tới hai người, nhưng sau khi tiết học kết thúc, cô cũng chưa thấy hai người bọn họ "ve vãn đánh yêu", trong lòng Triệu Tư Vũ hiện lên sự nghi hoặc.
Cô đụng mấy cái vào cánh tay Thiện Lương: "Cậu và Cố Gia Duệ bị sao vậy?"
Thiện Lương ngẩng đầu: "Không có việc gì đâu."
"Vậy tại sao......" Triệu Tư Vũ nhướng mày: "Đôi chồng chồng giả các cậu lại chiến tranh lạnh vậy?"
"Bọn mình không cãi nhau đâu, thật đấy." Thiện Lương bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Bọn họ thật sự không cãi nhau.
Bọn họ chỉ làm một chuyện thân thiết còn hơn cả việc cãi nhau.
Bọn họ cũng không chiến tranh lạnh.
Bọn họ chỉ chưa kịp thích ứng quan hệ anh em "cùng an ủi cho nhau" kiểu mới này thôi.
Triệu Tư Vũ chậc một tiếng: "Sáng sớm mà hai cậu đã che che giấu giấu như thể đã làm chuyện gì đó đáng xấu hổ vậy."
Giác quan thứ sáu của con gái thật đáng sợ.
Tới thời gian ăn cơm trưa, Cố Gia Duệ và Thiện Lương cùng đi đến căng tin.
Hai người ngồi hơi chếch nhau một chút, bọn họ không dám ngồi đối diện nhau.
Cố Gia Duệ do dự trong chốc lát, cuối cùng anh vẫn gắp một cái thịt viên vào trong bát của Thiện Lương, hơn nữa còn ho một cái để đánh vỡ sự trầm mặc này đi: "Đêm qua......"
“Tối hôm qua tôi đã uống quá nhiều rượu.” Thiện Lương vội vàng tiếp lời, giống như muốn che giấu điều gì đó: “Tôi và cậu đã có hơi hồ đồ.”
"Ừm." Cố Gia Duệ trấn định nói: "Chính là lần dùng tay hỗ trợ đó, cái kia...... Tôi nghe nói những nam sinh khác cũng đã từng trải qua chuyện này, nó rất...... Bình thường thôi nhỉ......"
"Đúng vậy, rất bình thường, vô cùng phổ biến." Thiện Lương gật đầu, cậu tận tình mà kéo những tên con trai kia "xuống nước", cùng nhau trầm luân.
"Vậy cũng chẳng phải chuyện gì lớn rồi." Cố Gia Duệ nói: "Nói nữa, bây giờ chẳng phải hai ta đang là một đôi sao?"
Thiện Lương kinh ngạc ngẩng đầu, bỗng nhiên cậu nhớ tới chuyện lúc trước mình đã đồng ý với Cố Gia Duệ, đó là giả vờ làm một đôi chồng chồng với anh.
"Tuy rằng hai ta không thật sự là người yêu, nhưng thực hiện một vài nghĩa vụ nhỏ thì không thành vấn đề." Lúc này Cố Gia Duệ mới cười một tiếng, cả người đều thả lỏng. Ngay sau đó, anh buông đôi đũa xuống, cười nói: "Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Lương Lương à, kỹ năng làm bằng tay cậu còn khá gượng gạo, lực khống chế cũng không tốt lắm nha."
"Giúp cậu làm đã tốt lắm rồi, đồ kén cá chọn canh." Thiện Lương lườm anh một cái.
"Cũng không sao cả." Cố Gia Duệ đĩnh đạc mà nở nụ cười: "Loại chuyện này ấy à, luyện nhiều mới tốt......"
Nói được một nửa, anh tức khắc ngừng lại.
Thiện Lương thấy khuôn mặt đột nhiên trở nên cứng đờ của anh, cậu bật cười, gõ đũa vào bát anh: "Được rồi, ăn cơm đi."
Buổi tối lúc tan học, Cô Gia Duệ dắt xe đạp đến bên cạnh Thiện Lương: "Hôm nay cậu phải tự về nhà rồi, tôi phải phụ trách giao đồ cậu đưa đi đến chỗ kia."
Thiện Lương nhìn phong thư trong tay Cố Gia Duệ, đó là thứ ngày hôm qua cậu đã giao cho anh, bảo anh mang chút tiền ấy cho mẹ ruột của cậu.
Thiện Lương gật đầu: "Đạp chậm một chút thôi."
Cố Gia Duệ ừ một tiếng, anh ngồi lên yên xe, chiếc áo khoác chưa được kéo khóa bị gió thổi bay lên, sườn mặt của anh được ánh sáng nhàn nhạt chiếu xuống, anh tuấn lại mê người.
Thiện Lương nhìn bóng dáng của anh dần biến mất khỏi tầm mắt mình, lúc này cậu mới khoác ba lô đi ra khỏi cổng trường.
Bên ngoài cổng trường có mồ một cái đại đạo, hai bên rải rác có học sinh đi tới.
Thiện Lương yên tĩnh đi trên đường, đột nhiên có người thình lình xuất biện phía sau đập một cái vào lưng cậu.
Cậu cảnh giác quay người lại, chỉ thấy một gương mặt trông khá quen xuất hiện trước mặt mình.
Thiện Lương nhíu mày: "Cậu là......"
"Người anh em à, là tôi này." Đôi mắt Tần Ngọc Minh mở to: "Chồng tôi, Hạ Hoằng có quen với chồng cậu là Cố Gia Duệ ấy, tôi tên là Tần Ngọc Minh."
Thì ra người trước mắt này, nghe nói cậu ta là người đã bị Hạ Hoằng làm cho vào bệnh viện, danh xưng "Kim Giang biến hình" Tần Minh Ngọc.
Nhưng dáng người của cậu ta trông cũng rất đĩnh bạt, trên chân đi một đôi giày thể thao, tinh thần lanh lẹ, nụ cười tươi sáng.
Thoại nhìn cậu ta là một người khá hào sảng.
Thiện Lương lập tức có thiện cảm với người này: "Cậu tìm tôi có việc gì không?"
"Tại sao hôm nay anh Duệ không đi với cậu vậy?" Tần Minh Ngọc và Thiện Lương cùng sóng vai đi trên đường: "Mấy hôm trước Hạ Hoằng còn hỏi cậu ta có muốn đi hay không, nhưng cậu ta lại không trả lời."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT