Người phụ nữ kia cứ thế mà nhìn chằm chằm vào Thiện Lương.
Thiện Lương hơi nhíu mày lại, sau đó nắm chặt áo khoác đồng phục của Cố Gia Duệ.
Cố Gia Duệ nhạy bén cảm nhận được động tác của cậu, nghiêng đầu hỏi: "Làm sao vậy?"
Thiện Lương lắc đầu: "…… Không có việc gì."
Cố Gia Duệ tiếp tục bóp phanh giảm tốc độ, xe đạp từ từ đi ra, cuối cùng thoát khỏi đám học sinh đông đúc ngoài cổng trường kia.
Ngay lúc Cố Gia Duệ chuẩn bị tăng tốc thì bỗng nhiên Thiện Lương lại kéo áo anh: "Từ từ."
Cố Gia Duệ dừng lại, nghi hoặc hỏi: "Sao thế?"
Thiện Lương không nói chuyện mà chỉ quay đầu lại, nhìn người phụ nữ đang đứng trong bóng tối ngoài cổng trường.
Người phụ nữ đó đội một chiếc mũ màu xanh, mặc một chiếc quần màu đen, cũng còn khá sạch sẽ. Lúc này, cậu cách người phụ nữ đó gần hơn một chút, nương ánh đèn xe hơi ngoài cổng trường, có thể nhìn thấy khuôn mặt tiều tụy và vàng như nến của người phụ nữ này.
Thiện Lương cách một khoảng cách cùng nữ nhân này nhìn nhau.
Trong lòng cậu có một sự dao động nói không nên lời.
Khi người phụ nữ ấy định mở miệng nói chuyện, bỗng nhiên Thiện Lương quay đầu lại, ôm lấy eo Cố Gia Duệ: "Về thôi."
"Bạn nãy cậu mới nhìn cái gì vậy?" Cố Gia Duệ nhìn xung quanh, vô cùng tò mò: "Là mỹ nữ lớp nào câu đi linh hồn nhỏ bé của cậu rồi? Hửm?"
Thiện Lương nhẹ nhàng đánh một cái vào bụng anh: "Nói linh tinh ít thôi, đi mau."
Cố Gia Duệ hừ một tiếng, sau đó dẫm lên bàn đạp, chậm rì rì đi xe.
Sau khi Thiện Lương và Cố Gia Duệ biến mất khỏi cổng trường, nét mặt của người phụ nữ đứng trong chỗ tối kia trở nên bi thương, khuôn mặt tiều tụy, một giọt nước mắt lăn trên gò má bà ta.
Bà ta lôi một cái núm vú cao su từ trong túi áo khoác bông ra, cầm trước mặt mà ngắm nhìn, nhẹ nhàng lẩm bẩm: "Tiểu Nghị......"
Cố Gia Duệ chở Đan Lương trở về nhà.
Hai người vẫn như thường mà mua đồ ăn khuya dưới tầng rồi mang lên nhà, sau đó ngồi đối diện nhau ăn.
Chẳng qua, lần này Cố Gia Duệ lại phát hiện Thiện Lương đã thất thần rất nhiều lần, tựa như trong lòng có tâm sự.
"Nghĩ cái gì vậy?" Cố Gia Duệ dùng đôi đũa gõ vào bát Thiện Lương: "Mì sắp lạnh rồi kìa."
"Tôi phát hiện hôm nay cậu vô cùng kỳ lạ." Cố Gia Duệ cúi đầu ăn mì, nói: "Sao cậu lại thất thần vậy?"
“Không có việc gì.” Thiện Lương chỉ trả lời một câu như vậy.
Cố Gia Duệ ngẩng đầu, cau mày, giống như không tin lời Thiện Lương nói.
Thiện Lương nhìn sự nghi ngờ trên khuôn mặt Cố Gia Duệ, cậu thở dài, sau đó gắp một miếng thịt nhét vào trong miệng Cố Gia Duệ: "Tôi thật sự không sao cả, cậu ăn đi."
"Cậu mau thành thật nói cho tôi, có phải cậu gặp chuyện gì rồi hay không?" Cố Gia Duệ hếch cằm, chân bắt chéo: "Không được nói dối, không được giấu giếm."
"Thật sự không có chuyện gì đâu." Thiện Lương lại gắp một miếng thịt xông khói nhét vào miệng anh: "Ăn xong thì làm bài tập, làm xong rồi tắm rửa, sau đó đi ngủ."
Lúc này Cố Gia Duệ mới rầu rĩ ừ một tiếng. Hai người yên lặng làm xong hết những việc kia, tiếp đó lại nằm trên giường như ngày thường.
"Ài." Cố Gia Duệ bỗng nhiên xoay người, tay vươn ra ôm eo Thiện Lương dưới tấm chăn: "Có phải cậu...... Bị những bộ phim tôi cho cậu xem lúc tối làm cho chấn động luôn rồi hay không?"
"Có cái gì mà chấn động chứ." Thiện Lương chậc một tiếng, bỏ cái tay không an phận của Cố Gia Duệ ra.
Cố Gia Duệ lại cố chấp mà nhéo một cái lên eo Thiện Lương, sau đó vui tươi hớn hở mà thò qua, đôi mắt anh vô cùng sáng, nụ cười có hơi xấu xa: "Cậu đúng thật thế mà. Tôi nhìn biểu cảm những người đàn ông đó khi bị người khác tuốt cho trông vô cùng say mê. Có phải nếu được người khác tuốt cho sẽ có cảm nhận khác không? Hửm?"
Thiện Lương cảnh giác lùi lại: "Cố Gia Duệ, cậu muốn làm gì?"
"Không phải người ta có nói, anh em tốt chính là khi người đó không có phụ nữ thì người kia sẽ trở thành phụ nữ của người đó à......" Nụ cười của Cố Gia Duệ càng lúc càng xán lạn hơn.
"Cậu đủ rồi đấy." Thiện Lương đá một cái vào cẳng chân anh, sau đấy lại lui ra xa một chút nữa.
Cố Gia Duệ tựa như một chú chó săn to lớn mà nhào tới, cười nói: "Tôi đùa thôi mà, cậu trốn cái gì."
Lúc này Thiện Lương mới thở hắt một hơi.
Đồng hồ treo trên tường vang lên tiến tích tắc, tích tắc. Hai tên nhóc ấy đùa nhau đủ rồi cũng chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Khi Cố Gia Duệ sắp ngủ, bỗng nhiên anh cảm nhận được Thiện Lương đang nằm bên cạnh mình hơi giật giật.
Anh mở đôi mắt nhập nhèm ra: "Lương Lương, làm sao thế?"
Hai mắt Thiện Lương vô cùng tỉnh táo, cậu dựa vào người Cố Gia Duệ, tựa như cuối cùng cũng không nhịn được nữa mà nói: "Cậu nói xem...... Người phụ nữ kia có phải là người thân của tôi không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT