Thiện Lương bị Cố Gia Duệ nắm chặt tay, lòng bàn tay anh vô cùng ấm áp.
Cố Gia Duệ tựa như đột nhiên bị xì hơi, anh nhìn Thiện Lương: “Tôi xin lỗi, là tôi sai rồi.”
Yết hầu của Thiện Lương di chuyển lên xuống, thế nhưng cậu lại chẳng thể thốt lên được lời gì.
“Lương Lương, đừng tức giận nữa.” Cố Gia Duệ thở dài: “Nói một câu với tôi đi, được không?”
Thiện Lương quay đầu nhìn vào cặp mắt đen láy kia của Cố Gia Duệ, trong đôi mắt ấy không còn có sự bá đạo, kiêu ngạo nữa mà thay vào đó là sự khẩn cầu khiến cậu có hơi mềm lòng.
Cố Gia Duệ thấy Thiện Lương không nói chuyện, anh cũng bất chấp tất cả, cái đầu xù kia trực tiếp cúi xuống rồi dựa lên vai Thiện Lương.
Thiện Lương lui về bên trái một bước.
Cố Gia Duệ cũng tiến lên trái một bước, tiếp tục quấn lấy cậu.
Thiện Lương lại đi sang bên trái, Cố Gia Duệ vẫn đi theo.
“Được rồi.” Cuối cùng Thiện Lương cũng không nhịn được nữa mà phải lên tiếng: “Lớn đầu như thế rồi mà chẳng khác gì trẻ con cả.”
“Cậu chịu nói chuyện với tôi à?” Cố Gia Duệ lập tức ngẩng đầu lên, đôi mắt mở to.
Thiện Lương hừ lạnh một tiếng: “Tôi bị cậu cuốn lấy đến mức khó chịu luôn rồi, đồ phiền phức.”
Cố Gia Duệ nở nụ cười, hàm răng trắng sáng, rất giống một con chó lớn đang phe phẩy cái đuôi. Anh nói: “Tôi nhận sai, tôi không nên không học mà chạy đi chơi bóng rổ, là lỗi của tôi hết.”
“Bây giờ cậu biết không học thì chỉ thi được có năm mươi ba điểm là do cậu không có trách nhiệm chưa?” Thiện Lương nghiêm mặt nói.
Cố Gia Duệ gật mạnh: “Tôi biết lỗi rồi! Cái kia…… Tôi đã liên hệ với huấn luyện viên, từ nay về sau, một tháng tôi chỉ đi huấn luyện hai lần, tuyệt đối không tập bóng vào thời gian học tập, được không?”
Thiện Lương dựa vào tường nhìn hành lang bên ngoài và bầu trời.
Trường học được sơn màu trắng, nghiêm túc lại chính thống, nhưng bên ngoài lại là bầu trời bao la rộng lớn lại xanh thẳm ngút ngàn, xanh đến tươi sáng, xanh đến vô cùng đẹp đẽ. Ở phía chân trời xa xa, thỉnh thoảng có đàn chim theo đàn bay ngang qua, đẹp tựa như một bức tranh.
Thiện Lương hít sâu một hơi: “Cậu thật sự quyết định bắt đầu chăm chỉ học tập sao?”
“Đó là chuyện đương nhiên.” Cố Gia Duệ hất cằm: “Sau này tôi sẽ lấy sự nhiệt tình của mình, ông đây muốn dùng nó để vượt qua chặng đường gian nan phía trước.”
Thiện Lương quay đầu: “Thế bài tập mà giáo viên giao làm sau này thì sao?”
“Tôi làm!”
“Bài tập tôi đưa?”
“Tôi viết!”
“Những kiến thức cơ sở cậu quên?”
“Tôi học lại!”
“Lời tôi nói thì sao?”
“Tôi nghe!”
Vừa nghe thấy đáp án này của Cố Gia Duệ, cậu không kìm được sự vui vẻ, đôi mắt hơi cong lên, nhẹ nhàng mỉm cười.
Cố Gia Duệ nhướng mày: “Cậu cười cái gì?”
“Là chính cậu nói cậu sẽ nghe theo lời tôi nói.” Thiện Lương cố không cười lên: “Về sau tôi bảo cậu ăn hành tây sống, hành tây chín, hành tây nướng, hành tây cắt miếng thì cậu cũng phải ăn hết đấy.”
Cố Gia Duệ lúc này mới phản ứng lại, thì ra Thiện Lương đang đào hố cho anh nhảy xuống.
“Ài, tôi nói cậu, tôi đang đứng đây bày tỏ lòng trung thành của mình nè, cái đồ quỷ nhà cậu lại dám hố tôi hả?” Cố Gia Duệ duỗi tay véo má Thiện Lương: “Đồ vô lương tâm.”
Thiện Lương kéo tay anh ra.
Cố Gia Duệ vẫn tiếp tục véo má cậu, không màng Thiện Lương né tránh, cười lưu manh: “Đồ da dày, đồ da dày, đồ da dày, đồ da dày……”
“Được rồi, tha cho tôi đi.” Thiện Lương giả vờ tức giận, cậu trừng Cố Gia Duệ một cái rồi quay đầu đi.
Ngay lúc cậu quay đầu lại lần nữa thì bỗng nhiên Cố Gia Duệ nhét một cái gì đó vào miệng cậu.
Cậu mờ mịt không rõ mà hừ hừ: “Cậu cho tôi căn cái gì……”
Cắn một cái, tiếng “răng rắc” giòn tan vang lên, mùi vị ngọt ngào lan tỏa trong miệng.
Là bánh gấu mà cậu thích nhất.
“Ai muốn ăn bánh quy của cậu chứ.” Thiện Lương hừ một tiếng, vừa nhai vừa quay đầu đi. Sau khi ăn hết bánh quy trong miệng rồi, cậu chớp chớp mắt: “Còn nữa không?”
Cố Gia Duệ cười hì hì, nắm tay Thiện Lương kéo vào trong túi áo của mình: “Cậu sờ đi, còn hẳn một túi đấy.”
Thiện Lương cầm một nắm: “Sao trong túi lại có cái này?”
“Tôi chuẩn bị trước mà.” Cố Gia Duệ nhướng mày, cười cười: “Tôi tính nếu hôm nay cậu vẫn không để ý tới tôi thì tôi sẽ đè cậu ra rồi nhét một cái bánh quy vào miệng cậu, sau đó hỏi một câu. Nếu cậu vẫn không để ý tới tôi thì tôi lại nhét một cái nữa…… Thẳng đến lúc cậu chịu nói chuyện với tôi mới thôi.”
Thiện Lương nhét đầy bánh trong miệng, tất cả đều là vị ngọt: “Khoe khoang.”
“À, còn nữa.” Cố Gia Duệ cầm một cái bánh: “Tôi giơ cao như vậy, cậu có thể ăn được nó không? Hửm?”
Thiện Lương quay đầu, nhìn cánh tay đang giơ lên cao của anh, trên tay còn cầm một cái bánh quy.
Cậu không chút suy nghĩ mà nhón chân lên rồi há miệng ngậm lấy.
Lúc này, ánh nắng cũng không quá gay gắt, ấm áp chiếu xuống hành lang một đoạn dài. Không gian xung quanh vô cùng bình yên, ấm áp, những hạt bụi li ti phiêu đãng trong không khí, lấp la lấp lánh.
Ánh nắng dịu dàng kia chiếu xuống Cố Gia Duệ và Thiện Lương, ánh mắt hai người như ẩn hiện sao sáng.
“Tới đi, làm lại một lần nữa.” Cố Gia Duệ cười, anh lấy một cái bánh khác từ trong túi ra: “Lần này tôi càng giơ cao hơn, tôi cũng không tin cậu còn……”
“Khụ khụ.”
Một tiếng ho khan trầm đục vang lên đánh gãy tiếng cười đùa của hai thanh niên.
Hai người quay đầu lại, chỉ thấy thầy toán giống như một con gấu đen Mexico mang theo sát khí đang chắp tay sau lưng, thẳng tắp mà đứng trước mặt hai người.
“À, tốt quá nhỉ, nhìn thấy học trò của mình vui vẻ như vậy, thầy thật sự rất hạnh phúc.” Thầy toán xỉa xói.
“Các cậu nghiêm chỉnh cho tôi.” Thầy toán tức giận vươn ra một đầu ngón tay: “Tôi cho các cậu biết, tôi để hai cậu ra ngoài đứng là để kiểm điểm lại bản thân, chứ không phải cho các cậu ra ngoài ăn cơm dã ngoại!”
Vẫn là lời của con editor:
Chương này ngọt như đường. (~ ̄³ ̄)~(๑˙❥˙๑)ლ(´ ❥ `ლ)(つ≧▽≦)つ╰(⸝⸝⸝´꒳`⸝⸝⸝)╯ლ(◕ω◕ლ)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT