“Mọi người ngồi về chỗ trước đi." Cô Quan Vân bước tới bục giảng, dùng ánh mắt ra hiệu cho lớp trưởng.
Lớp trưởng lấy đồ vật từ trên bục bước xuống rồi trở về chỗ ngồi.
Cố Gia Duệ cõng Thiện Lương trên lưng, đặt cậu ngồi xuống cạnh ghế để ngồi vững.
“Mọi người yên lặng đi.” Giọng nói cô Quan Vân nhẹ nhàng như mây trôi nhưng giọng điệu lại nghiêm túc sinh ra một loại uy nghiêm không dám phản bác: "Bạn học Lâm Vũ mất tiền, chuyện này liên quan đến danh dự của các bạn khác nên cần công khai để tránh tung tin đồn thất thiệt."
Nói xong, ánh mắt của cô liếc nhìn thoáng qua Thiện Lương và Uông Thừa Huệ.
Thiện Lương cúi đầu, ánh mắt rất bình tĩnh.
Uông Thừa Huệ ngồi ngay ngắn như thể đang chờ đợi một điều gì đó.
Cô giáo Quan hít sâu một hơi: “Chuyện này không liên quan đến Thiện Lương.”
Trong lớp có tiếng sột soạt, tất cả mọi người đều lặng lẽ quay đầu nhìn Uông Thừa Huệ.
Uông Thừa Huệ vừa nghe những lời này, đầu tiên cô ta giật mình, sau đó tuyệt vọng giữ vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt lại lộ ra cảm xúc không rõ.
“Tôi đã yêu cầu phòng bảo vệ điều tra video giám sát ngày hôm qua. Tôi thấy trong giờ tập thể dục buổi sáng, mặc dù Thiện Lương ở một mình trong lớp nhưng em ấy chưa bao giờ đến chỗ Lâm Vũ.” Cô Quan Vân nói: “Về phần tiền của Lâm Vũ cũng đã điều tra xong. Bảo vệ nói rằng không chỉ có Lâm Vũ bị mất tiền mà còn rất nhiều người khác cũng bị mất tiền. Qua quá trình theo dõi, có lẽ là do người ngoài trường học đã trèo tường tiến vào lúc nửa đêm. Mặc dù cửa lớp đã khóa nhưng có khả năng cửa sổ chưa khoá. Đây là cách mà người kia nhân cơ hội đi vào.”
Với việc giải thích như vậy, cuối cùng mọi người cũng đã hiểu.
Hoá ra chuyện này một chút cũng không liên quan đến Thiện Lương.
Miệng Uông Thừa Huệ rộng như vậy, có phải là......
Biểu cảm trên mặt mọi người có chút phức tạp.
“Thừa Huệ.” Sắc mặt Quan Vân nghiêm nghị: “Em nên thực hiện lời hứa lúc trước, xin lỗi bạn Thiện Lương đi.”
Uông Thừa Huệ đứng dậy trong ánh mắt dò xét của mọi người, khuôn mặt đỏ đến mức không thể đỏ hơn được nữa.
Cô ta không ngờ rằng việc mình khua môi múa mép sẽ làm cho cô ta xấu hổ như vậy.
Cô ta nhìn Thiện Lương khoé miệng mở ra, nhẹ nhàng cúi đầu nói: “Thực xin lỗi cậu.”
“Nói to lên.” Triệu Tư Vũ đột nhiên lên tiếng, nghiêm túc nói: “Vừa rồi không phải nói vui vẻ lắm à? Sao giờ nói lời xin lỗi bé như muỗi kêu thế?"
Uông Thừa Huệ cắn môi, cuối cùng mang vẻ mặt ủ rũ cúi đầu nói: “Thực xin lỗi, Thiện Lương, tới đổ oan cho cậu.”
Thiện Lương làm bài tập về nhà ở chỗ của mình.
Vừa rồi, Vũ Đại Khí đã dùng một mảnh giấy nháp để nói với Thiện Lương rằng Uông Thừa Huệ đã chế nhạo bản thân cậu như thế nào và sự giúp đỡ của Triệu Tư Vũ. Kể lại từ đầu đến cuối, thêm mắm thêm muối mà nói cho cậu.
Trong lòng cậu nguội lạnh đối với những lời nói của Uông Thừa Huệ.
Uông Thừa Huệ nhìn thấy Thiện Lương không để ý đến mình, lỗ tai đỏ bừng, xấu hổ đến không thể xấu hổ hơn: “Thực xin lỗi, Thiện Lương!”
Không nói tha thứ và cũng không nói không tha thứ.
Cậu lớn lên ở cô nhi viện, lòng tự trọng của cậu vốn mỏng manh hơn rất nhiều người khác. Ở nơi công cộng bị người khác chỉ trích tay chân không sạch sẽ, bị người khác vạch trần những vết sẹo đó, cậu cảm thấy rất ủy khuất.
Cậu sẽ không làm gì Uông Thừa Huệ nhưng ít nhất, cậu không muốn tiếp cận ngươi như này nữa.
Uông Thừa Huệ ngượng ngùng ngồi xuống.
Cô Quan Vân ho khan một tiếng, mở máy tính ra và nói: “Chuyện này dừng lại ở đây, việc mất tiền trường học sẽ báo án nhưng cô hy vọng chuyện này sẽ không xảy ra lần thứ hai. Lớp học là một tập thể, không thể luôn là một đoàn thể nhỉ...... Tốt, bây giờ làm các bài tập đọc đặc biệt, chúng ta sẽ nói về kỹ năng đọc hiểu.”
Cô Ngữ Văn ra khỏi lớp, phòng học khôi phục lại trạng thái sinh động thường ngày.
Sau khi sự việc xảy ra xong, mọi người đều biết rằng Thiện Lương chịu oan ức.
Một đám người không có xa cách cậu mà ngược lại họ trở nên nhiệt tình mà xin lỗi Thiện Lương.
Thiện Lương xoay người, gật đầu với Triệu Tư Vũ: “Cảm ơn cô trước đây đã giúp tôi nói chuyện, tôi nghe Đại Khí nói.”
“Không có gì.” Triệu Tư Vũ khẽ mỉm cười, hất mái tóc dài của mình: “Chỉ là một chút chuyện nhỏ, cậu không cần khách khí......"
Trước khi lời còn chưa kịp nói ra, cô thoáng thấy Cố Gia Duệ đang ngồi phía sau Thiện Lương nhìn cô với đôi mắt như hổ rình mồi.
( Đừng đọc ở trang reup nhen. Cấm reup !!! )
“Thật sự cảm ơn cô.” Thiện Lương là một người rất biết cảm ơn người khác.
"Thật.” Thiện Lương nói: “Nếu tôi có thể giúp thì cô cứ việc hỏi tôi.”
“Vậy được rồi, tối nay tôi có khả năng về muộn, dứt khoát......” Triệu Tư Vũ chớp mắt: “Cậu mời tôi một bữa cơm ở nhà ăn đi.”
Thiện Lương ngẩn ra, về sau gật đầu: “Được.”
Ngay khi Triệu Tư Vũ nở nụ cười đắc ý, giọng nói lạnh lùng của Cố Gia Duệ vang lên từ phía sau: “Ăn cơm hai người không được? Không tính toán mời tôi cùng ăn à?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT