Thiện Lương cảm thấy hơi xấu hổ, lỗ tai dần đỏ lên.
Cậu giật mình muốn tránh ra nhưng ai mà ngờ tên Cố Gia Duệ này thật vô liêm sỉ như một tên ác bá vậy, chẳng những dùng tay ngăn không cho cậu động đậy mà còn nhân lúc này vui đùa sờ soạng đùi Thiện Lương.
Cậu giật mình.
Bản thân giáo sư Dương vẫn đang say sưa trong đại dương toán học nhưng giọng nói của ông ấy lại chứa sự kích động, thật giống như một con mèo già Châu Phi đang phấn khích. Ông ấy lấy tay liên tục chỉ vào tờ giấy nháp: “Cậu có thấy không? Đó, đó. Hàm số chính là dùng như vậy, đi va chạm, đi loại bỏ lớp ngụy trang của nó, đi liên lạc!”
Thiện Lương nghe giáo sư Dương nói, suýt chút nữa cũng không giữ được sự bình tĩnh trên mặt.
Tất cả đều tại Cố Gia Duệ, cái tên đang trêu chọc cậu vào lúc giáo sư đang nghiêm túc dạy học như vậy.
Làm hại cậu……
Làm hại cậu giờ đây đang nghe bài giảng nghiêm túc về môn toán của vị giáo sư kia lại như nghe đài phát thanh dành cho người lớn lúc nửa đêm. Lúc này khuôn mặt đầy nếp nhăn của giáo sư Dương dường như đã biến thành một nữ dẫn chương trình với lớp trang điểm đậm trên mặt. Người phụ nữ ấy đang khẽ mở môi, gãi đầu và nói về sức hấp dẫn của hàm số lượng giác.
Thế là đủ rồi.
Cố Gia Duệ có vẻ bị kích thích bởi hành động nhỏ lén lút này. Tay Cố Gia Duệ không hề buông tha chân của Thiện Lương mà cứ bắt lấy nó. Về sau, anh lại quá mức đến độ dám tập kích về phía bộ phận kia.
Thiện Lương cả kinh, phản xạ có điều kiện mà hét một tiếng: “Không cần!”
Giáo sư Dương đang giảng bài, ông ấy kinh ngạc mà ngẩng đầu lên và liếc nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Thiện Lương.
Cố Gia Duệ và Thiện Lương giật thót.
Giáo sư Dương nhìn Thiện Lương một chút: “Cháu nói cái gì?”
Lòng bàn tay Thiện Lương đổ mồ hôi. Trong lòng cậu hốt hoảng nhưng vẫn giữ được bình tĩnh, nhanh chóng liếc qua tờ giấy nháp trong tay vị giáo sư rồi nói: “Ý cháu là…… Là……Bước này không cần, có thể trực tiếp sử dụng công thức luôn để ra kết quả."
“Thật là một đứa trẻ thông minh và nghiêm túc, cháu nói đúng.” Giáo sư Dương gật đầu tán thưởng: “Cậu chủ Cố, cháu cần phải học hỏi cậu ấy. Tiếp, chúng ta tiếp tục.”
Thiện Lương thở phào một hơi.
Sau khi bình tĩnh lại, Thiện Lương đột nhiên quay đầu, tức giận liếc Cố Gia Duệ một cái.
Đều tại cái tên khốn nạn này khiến cậu suýt bị bại lộ.
Thiện Lương nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt lạnh đến mức sắp đóng băng nhưng dưới gầm bàn, tay cậu mang theo ngọn lửa báo thù tập kích bộ phận kia của Cố Gia Duệ.
Khi cậu chạm vào, mặt cậu đột nhiên càng đỏ hơn.
Cái này……
Cố Gia Duệ vốn dĩ đã rất hưng phấn nhưng khi bị Thiện Lương chạm vào, dường như có một dòng điện chạy qua khắp cơ thể.
Anh không tự chủ được mà kêu một tiếng: “A……”
Giáo sư Dương lần thứ hai kinh ngạc ngẩng đầu lên.
Đối với một giáo sư hàn lâm nghiêm túc như ông, tiếng kêu lớn nhất mà trong suốt cuộc đời ông từng nghe thấy là lúc dạy học ở vùng nông thôn, khi con lợn đực trong chuồng cưỡi lên con lợn nái. Lúc ấy, lợn nái tạo ra những tiếng kêu sánh ngang với tiếng kèn xô na.
Ông chưa bao giờ nghe thấy tiếng kêu giống như Cố Gia Duệ, trầm thấp mà chứa đầy hơi thở dục vọng.
Ông đẩy mắt kính: “Các cháu đang làm cái gì đấy?”
Cố Gia Duệ trầm tư không biết nên nói gì.
Giáo sư Dương thở dài: “Cậu chủ Cố, bố cháu mời tôi đến giám sát việc học của cháu, muốn cháu phải cư xử tốt hơn. Mặc dù anh em cháu có quan hệ tốt nhưng cũng đừng vật tay với nhau dưới gầm bàn trong giờ học.”
Cố Gia Duệ nhướng mày.
Hoá ra giáo sư Dương nghĩ rằng hai người đang vật tay nhau dưới gầm bàn.
Ông ấy còn khá trong sáng đấy.
Cố Gia Duệ vội vàng cười nói: “Vâng ạ, cháu đã biết.”
“Có rất nhiều thời gian khác để vật tay.” Giáo sư Dương lại cầm bút lên: “Chờ học xong, lúc trong phòng có hai người bọn cháu, muốn vật tay thế nào thì vật vài lần không phải tốt hơn sao?”
Cố Gia Duệ nhìn Thiện Lương đầy thâm ý, nói một câu: “Giáo sư, thầy nói rất đúng!”
Giáo sư Dương lắc đầu, tiếp tục giảng bài.
Chờ đến lúc giáo sư nói xong nội dung ngày hôm nay thì đã hai giờ trôi qua. Giáo sư Dương cất giáo trình và tập tài liệu, dặn dò Cố Gia Duệ vài câu. Ông để lại một ít bài tập về nhà và sắp xếp thời gian cho buổi học tiếp theo, rồi ra về với chiếc cặp của mình.
Cố Gia Duệ chào tạm biệt giáo sư Dương, sau đó tiễn ông ra khỏi cửa.
Cửa bị đóng lại, tiếng “lạch cạch” vang lên. Cố Gia Duệ đột nhiên chạy lại ôm lấy Thiện Lương rồi bế cậu bế lên ném xuống giường. Anh đè cả người mình lên cậu, nhếch miệng cười: “Vật nhỏ không có lương tâm, vừa rồi chơi có vẻ vui nhỉ?
……
Lời tác giả:
Để hai đứa ở trong một phòng, tôi thực sự sợ sẽ có chuyện gì xảy ra.....
Mặc dù Thiện Lương dễ thương của chúng ta rất lạnh lùng nhưng cậu ấy lại có chút đen tối. Hehehehe ( ꈍᴗꈍ)
Mọi người có nhớ cho phiếu đề cử nhá! Cũng thử chơi vài lần đi.