Đến bây giờ, ngươi đã khiêu khích hết một lượt tất cả mọi người, có thêm biết bao kẻ thù, có chuyện nào là do kẻ nhát gan làm được?
Các trưởng lão vẫn nhìn chằm chằm nên Diệp Thành lại ho khan lần nữa, hà hơi lên Huyền Thương Ngọc Giới rồi lau thật sạch, vừa lau vừa nói với giọng điệu khó hiểu: “Chiếc nhẫn này được đấy”.
Ngay khi lời này được nói ra, các lão già đã hiểu ngay lập tức.
Hắn đã lấy danh nghĩa của Thánh chủ Viêm Hoàng ra để nói chuyện, hắn lợi hại, hắn là Thánh chủ của Viêm Hoàng.
Phụt!
Hồng Trần Tuyết ở trên tế đàn cách đó không xa phun ra một ngụm máu.
Trạng thái của bà ta rất tệ, khuôn mặt khi nãy còn có chút huyết sắc, giờ đây đã lại trở nên tái nhợt, khí tức lúc mạnh mẽ lúc yếu ớt, thần quang trên người cũng gần như dập tắt.
Thấy thế, các lão già vội vàng chạy đến.
“Sư muội”, Chung Giang đã sử dụng linh lực, truyền vào cơ thể Hồng Trần Tuyết.
“Không sao đâu”, Hồng Trần Tuyết nhẹ nhàng lau vết máu trên khoé miệng, nhưng sau khi lau đi lại có máu trào ra, dù lau thế nào cũng không hết, điều này khiến sắc mặt mấy trưởng lão phía Chung Giang khó coi cùng cực.
“Thực Cốt Đan”, Diệp Thành nheo mắt sau đó lại nói tiếp: “Còn có cả Bạo Linh Đan”.
“Ngươi có thể nhìn ra sao?”, Hồng Trần Tuyết nhìn hắn.
“Ta là luyện đan sư nên cũng biết đôi chút”, Diệp Thành ho nhẹ một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT