*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lúc này, ở một địa cung sâu thẳm cách đó không biết mấy chục dặm, một nữ tử mặc y phục màu đỏ tung một chưởng khiến một lão già tóc đỏ ói ra máu.
“Nói, ai phái ngươi tới?”, nữ tử mặc y phục đỏ lạnh lùng nhìn lão già kia, lúc nói chuyện, khoé miệng cô ta còn có máu trào ra, khí nguyên toàn thân không hề ổn định.
“Hồng Trần Tuyết, vị của Thực Cốt Đan và Bạo Linh Đan bốn vân không tồi chứ?”, lão già tóc đỏ không hề đáp lời nữ tử kia, ông ta bật cười tôi độc, mái tóc bù xù trông như ác ma.
Phụt!
Ông ta vừa dứt lời, nữ tử mặc y phục đỏ phun ra cả miệng máu, mặt mày tái nhợt tới cực điểm.
Thấy vậy, lão già kia đột nhiên đứng dậy, roẹt một tiếng, ông ta chuồn ra khỏi địa cung.
“Ngươi có đi nổi không?”, mặc dù ở trạng thái hết sức tồi tệ nhưng nữ tử mặc y phục đỏ vẫn vung tay chỉ ra một đạo thần mang, thần mang cứ thế bay về phía lão già kia, ngay sau đó, ở bên ngoài liền nghe thấy tiếng kêu gào thảm thiết.
Không lâu sau đó, một nhóm trưởng lão tiến vào địa cung, thấy nữ tử kia đang lảo đảo thì giật mình: “Thánh chủ, người…”
Nữ tử này không nói gì, chỉ lảo đảo, liên tục phun ra máu.
Ngay sau đó lại có vài người khác xông vào địa cung, người nào người nấy máu me đầy người, “bịch” một tiếng, bọn họ quỳ xuống: “Thánh…Thánh Chủ, người của Thị Huyết Điện bao vây cả toà Linh Sơn rồi”.
Nghe vậy, tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt.
“Mở Hộ Tống Đại Trận”, nữ tử mặc y phục đỏ vẫn đang cố gắng gượng: “Xin sự trợ giúp từ Viêm Hoàng”.
……..
Đêm khuya, bên trong lầu các nhỏ mới tĩnh lặng trở lại, nữ tử kia cũng thôi rên rỉ, lúc này, Diệp Thành và Tiểu Linh Oa mới chuồn ra khỏi ngọn núi.
Không biết nếu như để người của Viêm Hoàng biết được Thánh Chủ của bọn họ nửa đêm không ngủ lại chạy đi nghe tiếng ân ái của người khác thì bọn họ liệu có nhổ nước bọt vào hắn không nữa.
Tiểu Linh Oa lại chuồn đi rồi, chỉ có Diệp Thành là cả chặng đường cứ bất giác xoa cằm, trong lòng không ngừng nghĩ về cảnh xuân rạo rực ở Hằng Nhạc Tông và bất giác bật người một cách ngu ngơ.
Ừm?
Đang di chuyển thì Diệp Thành liếc nhìn về phía cách đó không xa, hắn phát hiện một lão gài tóc bạc đang đứng dưới một vách đá.
Diệp Thành nhìn kĩ thì nhận ra đó là Chung Giang, bóng người của Chung Giang hơi gù, ông ta cứ thế tĩnh lặng đứng dưới vách đá, không biết đang nhìn gì.
Diệp Thành cảm thấy lạ, hắn lắc lắc đầu đi tới.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT