“Tộc Thái Hư Cổ Long của ta từng có một vị chí tôn gặp phải một bậc Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành, không ngờ khi chiến đấu thì lại bên tám lạng, người nửa cân”.  

“Từ Hoang Cổ đến Thượng Cổ, Hoang Cổ Thánh Thể đều đóng vai trò chúa cứu thế, bởi vì cứ cách vài chục nghìn năm là sẽ có một trận đại nạn lớn càn quét Chư Thiên Vạn Vực, sẽ có cao thủ cấp Đế vô danh từ vực khác đến xâm lược, nếu Chư Thiên Vạn Vực không có Đại Đế chấn giữ mà có Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành thì Hoang Cổ Thánh Thể sẽ thay thế Đại Đế bảo vệ Chư Thiên Vạn Vực”.  

“Có rất nhiều Thánh Thể Đại Thành hi sinh huy hoàng trong trận huyết chiến bảo vệ Chư Thiên Vạn Vực, bởi vì cao thủ cấp Đế xâm lược ấy không chỉ có một người, có thể là hai hoặc ba, hoặc có thể nhiều hơn… Nếu như vậy, Hoang Cổ Thánh Thể sẽ chiến đấu đến giọt máu cuối cùng”.  

“Đây là số mệnh của họ, cũng là vinh quang chí cao mà họ dùng cả đời để bảo vệ”.  

“Trong trí nhớ của ta, có một bậc Hoang Cổ Thánh Thể Đại Thành từng một mình chống lại năm vị Đế, được mệnh danh là Thánh Thể mạnh nhất trong lịch sử. Ông ấy tên là Đế Hoang, là người đàn ông chiến đấu đến giọt máu cuối cùng và đã tạo nên một câu chuyện thần thoại của riêng mình”.  

Nói đến đây, ngay cả Thái Hư Cổ Long cũng im lặng, trong đôi mắt rồng hiện lên vẻ tôn kính, sự im lặng của nó thể hiện sự tôn trọng đối với bậc Hoang Cổ Thánh Thể ấy.  

“Như vậy nghĩa là nếu đời này Chư Thiên Vạn Vực không có Đại Đế xuất thế, mà lại có cao thủ cấp Đế của khu vực khác tới xâm lược thì ta sẽ phải thay Đại Đế bảo vệ Chư Thiên Vạn Vực?”  

“Cũng không phải”, Thái Hư Cổ Long lắc đầu: “Ngươi không phải Hoang Cổ Thánh Thể hoàn chỉnh, ngươi chỉ kế thừa căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể, không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể. Chỉ dựa vào một điều này thôi, khi ngươi đạt tới Đại Thành cũng không có sức chiến đấu sánh ngang Đại Đế”.  

“Thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể?”, Diệp Thành không hiểu: “Đó là cái gì?”  

“Những huyết mạch nghịch thiên như Thái Âm Chân Thể, Thái Dương Chân Thể, Huyền Linh Chi Thể hay Hỗn Hợp Chi Thể đều có thần tàng của riêng mình, trong thần tàng có truyền lại thần thông thiên phú của họ”, Thái Hư Cổ Long chậm rãi nói.  

Ngừng một lúc, Thái Hư Cổ Long lại nói tiếp: “Lấy một ví dụ thế này nhé, chẳng hạn như Huyền Linh Chi Thể, chỉ khi đồng thời sở hữu căn nguyên của Huyền Linh Chi Thể và thần tàng của Huyền Linh Chi Thể mới là Huyền Linh Chi Thể hoàn chỉnh, Hoang Cổ Thánh Thể cũng vậy, phải đồng thời có căn nguyên của Hoang Cổ Thánh Thể và thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể mới là Hoang Cổ Thánh Thể thật sự”.  

Nói đến đây Thái Hư Cổ Long mới nhìn chín phân thân của Diệp Thành: “Ngươi không có thần tàng của Hoang Cổ Thánh Thể nên dù ngươi đạt tới cảnh giới Đại Thành cũng không có sức chiến đấu nghịch thiên sánh ngang với Đại Đế đâu”.  

“Nghe ngươi nói vậy thì ta hiểu rồi”, Diệp Thành sờ cằm, sau đó hỏi: “Cao thủ cấp Đế từ vực khác tới xâm lược là thế nào vậy? Không phải một thời đại chỉ có một người có thể trở thành Đại Đế sao? Khu vực khác không bị điều này giới hạn à?”   

“Bây giờ ngươi chưa cần biết vấn đề này”, Thái Hư Cổ Long hỏi gì cũng nói, nhưng lần này lại không giải thích cho Diệp Thành: “Đến khi ngươi đủ mạnh thì sẽ tự nhiên hiểu ra mọi chuyện, bây giờ nói thêm nữa cũng vô ích”.  

“Vậy ngươi có cảm nhận được Chính Dương Tông lại có thêm mấy luồng khí tức cảnh giới Chuẩn Thiên không?”, Diệp Thành lại hỏi, hơn nữa còn nói ra nghi hoặc trong lòng mình: “Ta đã nghe nói từ lâu rằng số lượng cảnh giới Chuẩn Thiên ở Đại Sở có thể đếm được trên đầu ngón tay, nhưng trên đường tới đây ta lại gặp rất nhiều, thế này là thế nào?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play