*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vả lại, Diệp Thành còn phát hiện ra một việc kì lạ, đó chính là mỗi lần hắn sải bước thì trọng lực không gian ở đây lại nặng thêm một phần, chỉ bước được hơn trăm trượng mà Diệp Thành có cảm giác người mình như đang gánh lên vật nặng tựa ngàn cân.  

Diệp Thành cau mày, hắn bất giác nhìn về nơi sâu bên trong rồi thầm nhủ: “Nếu như ta đoán không nhầm thì càng vào trong áp lực càng mạnh”.  

Rầm! Bịch!  

Sự thực chứng minh đúng như những gì hắn nghĩ, càng đi vào trong, áp lực càng nặng, mỗi một bước di chuyển của Diệp Thành đều vang lên âm thanh này.  

Mãi tới khi sải bước được chục trượng, Diệp Thành thở hổn hển vì áp lực đã lên tới cả hàng chục nghìn cân, cho dù là hắn thì linh lực trong vùng đan điền cũng bị chèn ép tới mức nằm yên.  

“Dị thường, thật sự dị thường”, Diệp Thành đảo mắt nhìn tứ phương, trong mắt hắn còn mang theo ánh nhìn bất định.  

Nhưng cũng vì vậy mà Diệp Thành mới có tín niệm kiên định muốn vào sâu bên trong hơn, nhìn xem bên trong này rốt cục có huyền cơ gì.  

Thế rồi bước đi của hắn nặng nề hơn, hắn vẫn kiên trì bước vào sâu bên trong.  

Sau khi bước ra cả hàng ngàn trượng, Diệp Thành bắt đầu phát hiện có khí nguyên dồi dào ập đến, bên trong còn có khí tức sinh linh vả lại càng vào bên trong thì khí nguyên và sinh linh khí tức càng dồi dào hơn.  

“Sao mình lại thấy…”, Diệp Thành chợt gãi đầu.  

Roẹt! Roẹt!  

Điều dị thường đó là tiên hoả và thiên lôi trong vùng đan hải của Diệp Thành hết lần này tới lần khác bay ra ngoài mà không thông qua sự triệu gọi của hắn như đã thương lượng từ trước.  

Ôi trời!  

Diệp Thành rít lên một tiếng, hắn sải bước từng bước nặng nề, cũng không biết mất bao lâu Diệp Thành mới thở hổn hển dừng lại.  

Còn tiên hoả và thiên lôi của hắn lúc này cũng lơ lửng dưới một vách đá cổ.  

“Hai ngươi đùa ta đấy à?”, Diệp Thành sầm mặt đi tới, giơ tay kéo tiên hoả và thiên lôi vào vùng đan hải, nơi này quá dị thường, nếu không cẩn thận thì sẽ bị toi đời.  

Sau khi cất đi tiên hoả và thiên lôi, Diệp Thành mới vô thức nhìn vào vách đá cổ, vách đá này không gồ ghề như những vách đá bình thường khác mà hết sức nhẵn nhụi và mang theo dấu vết của thời gian. Thế nhưng mọi thứ hiện ra hết đỗi tự nhiên.  

Điều khiến Diệp Thành phải bất ngờ đó là trên vách đá kia còn có nét chữ, nếu nhìn kĩ thì đó là một bài thơ.  

“Là vị tiền bối nào nhàn rỗi đề thơ ở đây nhỉ?”, Diệp Thành xoa cằm, “nhìn nét chữ ít nhất cũng phải năm trăm năm rồi, ừm không đúng, ít nhất cũng phải tám trăm năm rồi”.  

Diệp Thành vừa trầm ngâm vừa hướng ánh mắt nhìn bài thơ kia.  

Bài thơ được viết thành bốn hàng, nét chữ mạnh mẽ có hồn, vả lại còn mang theo nỗi bi thương oán thán.  

“Hồn tiêu diệp tán hoa tịch nguyệt, tàn thần dị lão dị bi lương.  

Cô phong phiêu linh thê sở vũ, huyên thảo vọng ưu mãn thế thương.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play