Chẳng mấy chốc, những người từ tứ phía chạy tới đều vì gương Bát Quái mà đánh nhau, hiện trường cực kỳ đẫm máu.  

Chậc chậc chậc!  

Diệp Thành tặc lưỡi, một mặt thì kinh ngạc cảm thán trước sự kỳ diệu của hố thần có thể sản sinh ra binh khí phi thường, một mặt lại thầm chửi những tên đang tranh cướp dị bảo kia.  

Cuối cùng, gương Bát Quái bị một bàn tay to túm lấy, đến khi Diệp Thành nhìn lại thì người ẩn thân kia đã trốn vào không gian rồi biến mất, dấy lên một làn sóng chửi rủa từ tứ phía.  

Diệp Thành không nhìn nữa, lại đưa mắt nhìn Bích Du.  

Lúc này cô đang lẳng lặng đứng trước một bức tường đá sáng chói, không phát ra tiếng động.  

Diệp Thành tò mò nên cũng nhìn theo, lúc này hắn mới nhìn ra huyền cơ trên bức tường đá kia, bởi vì Bích Du đã nhìn thấy ý cảnh bí pháp phía trên nên mới đứng trước nó lĩnh ngộ sự kỳ diệu bên trong.  

Có lẽ ý cảnh đó quá huyền diệu nên Bích Du cực kỳ tập trung, trong lòng không có gì khác, tâm cảnh lặng thinh.  

Diệp Thành không bước lên mà vẫn dừng ở nơi cách mười trượng, quan sát kỹ các khu vực xung quanh, thấy ai có ý đồ xấu với Bích Du là hắn sẽ không chút do dự ra tay, tung một chiêu sấm sét giết chết kẻ đó.  

“Hoắc sư huynh tha mạng!”, trong khoảng thời gian này, Diệp Thành nghe thấy rất nhiều tiếng than khóc.  

“Bảo vật này cũng là thứ mà ngươi có thể tranh giành sao?”, tiếp đó là lời chế nhạo của Hoắc Tôn, sức mạnh cường hãn của hắn ta khiến mọi người đều bất lực, chỉ cần có dị bảo thì hắn ta sẽ sát phạt tới ngay.  

Nhìn về phía khác, Cơ Tuyết Băng bình tĩnh hơn nhiều, Hoắc Tôn giết người cướp của, còn cô ta chỉ lấy bảo bối chứ không đánh người khác bị thương.  

Hửm?  

Diệp Thành đang quan sát bỗng nhíu mày, vì hắn thấy một bóng người bước tới phía sau Bích Du, kẻ đó cũng biết cô đang lĩnh ngộ ý cảnh nên mới có ý đồ giết người cướp của.  

“Người tiểu gia bảo vệ mà ngươi cũng dám đụng tới, xem ta đây!”, Diệp Thành ra tay không chút chần chừ, khi người đó còn chưa phát hiện ra nguy hiểm thì đầu đã lìa khỏi cổ, đến lúc chết vẫn buồn rầu, đến lúc chết cũng không nhìn thấy người giết mình là ai, còn chẳng kịp kêu lên một lời.  

Sau đó Bích Du hoàn hồn, khoé môi nở nụ cười nhẹ.  

Chỉ là, khi quay lại nhìn thấy xác chết lạnh lẽo trên mặt đất, lông mày cô khẽ cau lại.  

Hiển nhiên cô cũng biết khi mình đang lĩnh ngộ ý cảnh đã xảy ra chuyện, còn ai là người cứu cô thì cô hoàn toàn không biết.  

“Đây là hố thần, nguy cơ tứ phía, có thể thông minh lên chút được không?”, cuối cùng Diệp Thành vẫn không kìm được mà truyền âm, nhưng Bích Du vẫn không tìm được nguồn phát ra âm thanh.  

“Cảm ơn đạo hữu giúp đỡ”, Bích Du khẽ đáp, muốn nghe lại giọng nói của Diệp Thành nhưng không thấy hồi âm nữa. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play