*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vừa đi vào, Diệp Thành đã trông thấy Sở Huyên ngồi cạnh Từ Phúc.
“Sao lại là cô ta…?”, Diệp Thành sững người, theo thói quen, hắn quay người định bỏ chạy.
Có điều vừa chạy được hai bước thì hắn lại cảm thấy phía sau có lực hút mạnh mẽ không thể cưỡng lại đang hướng về mình, cứ thế lôi hắn quay ngược lại.
Người ra tay đương nhiên là Sở Huyên.
Sau khi lôi Diệp Thành quay lại, Sở Huyên nhìn hắn, cười nói: “Tiểu tử, ta trông xấu thế sao?” “Không….không ạ”, Diệp Thành cười xoà.
“Vậy tại sao ngươi trông thấy ta là bỏ chạy? Lần trước cũng như vậy, lần này cũng như vậy?”, đôi mắt trong veo của Sở Huyên cứ thế phát ra ánh sáng, cô ta rõ ràng cảm thấy khó hiểu với hành động cứ gặp mình là chạy của Diệp Thành.
“Sao? Sư muội từng gặp hắn sao?”, Từ Phúc ở bên có vẻ bất ngờ.
“Muội từng gặp hắn một lần sau núi, vừa thấy muội là đã bỏ chạy”.
Nghe vậy Từ Phúc liền cau mày, nhìn sang Diệp Thành: “Diệp Thành, không phải ngươi làm chuyện gì đáng xấu hổ đấy chứ?”
“Không ạ”, Diệp Thành lắc đầu quầy quậy.
“Vậy ngươi chạy làm gì?”
“Ngươi chính là Diệp Thành?, không đợi Diệp Thành đáp lời, Sở Huyên đã lên tiếng, rõ ràng cô ta vẫn không biết kẻ đang đứng trước mặt mình chính là Diệp Thành.
“Sư muội biết hắn?”, Từ Phúc lại lần nữa lên tiếng.
“Không muốn biết cũng khó”, Sở Huyên vươn vai, “Đánh mười mấy đệ tử của Nhân Dương Phong và Địa Dương Phong trên Phong Vân Đài một cách thảm thiết, việc này đã được đồn khắp nội môn rồi”.
Nghe vậy, Diệp Thành ho hắng, hắn gại gại mũi, cảm giác như mình đã rất nổi tiếng ở Hằng Nhạc Tông.
“Tiểu tử, ngươi có muốn làm đệ tử của ta không?”, Sở Huyên mỉm cười nhìn Diệp Thành nói.
Diệp Thành sững người, rõ ràng hắn không thể ngờ Sở Huyên lại nói như vậy.
Mặc dù hắn dám chắc rằng nữ nhân trước mặt và nữ nhân ở cùng mình đêm đó trong khu rừng Yêu Thú không phải là một nhưng nếu như làm đệ tử của cô ta thì hắn thật sự có một cảm giác rằng nửa đêm đang ngủ sẽ bị xiên cho hai đao bất thình lình lúc nào không biết.
“Còn phải nghĩ sao?”, thấy Diệp Thành không nói gì, Từ Phúc ở bên ngồi không yên, ông ta bước lên trước đạp cho Diệp Thành một cái.
“Nghĩ xong chưa?”, Sở Huyên nhìn Diệp Thành với ánh mắt đầy hứng thú.
“Trưởng lão, giờ con phải cùng người tới nội môn sao?”, Diệp Thành nhìn Sở Huyên rồi hỏi một câu thăm dò.
“Đương nhiên phải có thử thách, nếu ngươi có thể vào được nội môn thì coi như đạt yêu cầu”.
“Rõ”.
“Cứ quyết định vậy đi”, Sở Huyên đứng dậy, cứ thế lướt bay ra ngoài, giây phút cô ta bước ra khỏi Linh Đan Các hãy còn quay lại mỉm cười: “Nếu ngươi có thể vào nội môn thì ta sẽ suy nghĩ truyền cho ngươi một bộ mật pháp”.
Nụ cười này của cô ta thật sự khiến Diệp Thành si mê.
Từ sau đêm hôm đó, bóng hình Sở Huyên cứ thế hiện lên trong đầu hắn. Đêm hoan lạc đó cũng cứ thế choán đầy tâm trí hắn. Nữ nhân ấy hết đỗi xinh đẹp lại chẳng vướng chút bụi trần.
Hiện giờ, nữ nhân trông giống với nàng ấy đang ở trước mặt khiến Diệp Thành có cảm giác như đang nằm mơ vậy, lâng lâng khó tả. Có vẻ như quá đắm say nên hắn cứ thế đứng chôn chân tại chỗ.
“Người đã đi rồi, còn nhìn cái gì?”, Từ Phúc lại đạp cho hắn một cái khiến Diệp Thành trở về thực tại.
Diệp Thành ho hắng, cứ thế gại mũi.
“Làm việc đi thôi”, Từ Phúc lôi Diệp Thành vào trong nội đường.
Vừa vào trong nội đường, Diệp Thành đã trông thấy một lư luyện đan cao ba trượng, phía trước, sau, và hai bên trái phải lư lần lượt được khắc hoạ sao thương long, phượng hoàng, bạch hổ, huyền vũ, ngoài ra còn có rất nhiều hình thù phức tạp khác.
Hắn cũng đã từng trông thấy lư luyện đan nhưng chưa từng thấy cái lư nào to như vậy, chỉ mới nhìn nó thôi cũng đã cho người ta cảm giác áp lực nặng nề.
Ngoài những thứ này ra thì Diệp Thành còn cảm nhận được hơi nóng rực bốc lên từ dưới đáy, không cần nói cũng biết đó chính là đạo địa hoả kia.
Vù!
Lúc này, chân hoả trong cơ thể hắn như cảm nhận được ngọn lửa phía dưới mặt đất nên cứ thế lay động, nó bùng lên liên tục khiến địa hoả đang cuộn trào kia sợ hãi.
“Quản cho tốt chân hoả của ngươi, đừng để nó nuốt địa hoả kia đi”, Từ Phúc nhìn Diệp Thành bằng ánh mắt không mấy dễ chịu.
“Chân hoả có thể nuốt địa hoả?”, Diệp Thành ngạc nhiên.
“Đều là hoả diệm, đều là đồng loại, đương nhiên có thể”.
“Đây là lần đầu tiên con nghe thấy đấy”, Diệp Thành khẽ giọng nói một câu rồi nhẩm niệm cảnh cáo chân hoả trong vùng đan hải, nếu không thì nó thật sự sẽ nuốt địa hoả kia mất, tới lúc đó, Từ Phúc không bóp chết hắn mới lạ.
“Đặt tay lên lư luyện đan, ta tới phán đoán xem cấp bậc linh hồn lực của ngươi”, Từ Phúc nói.
“Cấp bậc linh hồn lực?”, Diệp Thành ngỡ ngàng, kể cả trước đây từng làm tình báo thì hắn cũng chưa nghe tới khái niệm này bao giờ.
Mặc dù thấy kỳ lạ nhưng hắn vẫn khẽ chạm tay lên lư luyện đan, trông bộ lư luyện đan không phải chỉ dùng để luyện đan mà còn có thể phân định được cấp bậc linh hồn lực.
Vù!
Hắn vừa đặt tay lên lư luyện đan, bên trong phát ra âm thanh khác thường.
Ngay sau đó, một đạo linh quang phóng vút ra khỏi đỉnh lư, cứ thế ngưng tụ thành chữ “linh” huyền diệu trong không trung.
“Là cấp bậc Linh Giới”, thấy chữ “linh”, Từ Phúc vuốt râu, giọng nói rõ vẻ bất ngờ.
Diệp Thành xoa cằm, nói: “Nói vậy thì những tu sĩ dưới cảnh giới Thiên Tịch không thể ngưng tụ nguyên thần phải không ạ?”
“Cũng không chắc”, Từ Phúc lên tiếng: “trên đời này vẫn luôn xuất hiện kỳ tích. Người có thể ngưng tụ ra nguyên thần ở cảnh giới linh hư không phải không có, nhưng số lượng hiếm hoi, gần như bằng không”.
Nói tới đây, Từ Phúc ngưng lại một chút rồi mới tiếp: “Ta từng đọc trong một bộ cổ thư, có một chủng tộc thần bí lại cổ xưa, bọn họ được trời ban cho nguyên thần”.