“Lần này khả năng Tần Vũ sẽ bị giết đấy, đứng thứ năm mươi bảng Phong Vân thì dù có mạnh hơn nữa cũng không chống lại được sự bao vây tấn công của bao nhiêu người thế này!”  

Bùm!  

Khi mọi người còn đang cảm thán thì Diệp Thành đang chạy về hướng Đông đã giao chiến với lão già mặc áo bào tìm điều khiển sư tử Xích Diệm.  

“Khoanh tay chịu trói thì ngươi có thể chết dễ chịu hơn đấy”, lão già đó lộ ra sát ý ngập trời, ra tay càng ác liệt hơn, đường đường là cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, khi đối kháng chính diện lão ta thành công khống chế được Diệp Thành.  

“Ông cũng xứng?”, Diệp Thành cười khẩy, khí huyết hoàng kim bay lên, tốc độ xuất chiêu cực kỳ nhanh ép lão già áo tím phải lùi bước.  

“Bắt sống Tần Vũ”, khi hai người giao chiến, các cao thủ từ ba phía khác đã hợp làm một, ùn ùn sát phạt tới.  

Thấy vậy, Diệp Thành cắn răng chống lại một chưởng của lão già áo bào tím, sau đó chạy tới nơi cách cả trăm trượng, kiếm Xích Tiêu càn quét hư không, các cao thủ nhào tới ngã xuống cả loạt.  

“Đi đâu?”  

Lão già áo bào tím lại đuổi tới.  

“Cút!”  

Diệp Thành gầm lên, Cuồng Long Thiên Nộ chấn động bầu trời, lão già đang xông lên bị đánh một chưởng, choáng váng mất hơn ba giây.  

Mà trong ba giây này, Diệp Thành đã sát phạt tới cách xa trăm trượng như hồng hoang mãnh thú, những nơi hắn đi qua đều có máu tuôn ra, từng bóng người đẫm máu hoặc là nổ tung, hoặc là rơi xuống hư không, hiện trường nhuốm đỏ máu.  

Lúc này, ở thành cổ Xuân Thu cách mấy chục nghìn dặm, nhà họ Tô vẫn không biết gì, đang dốc toàn lực chuẩn bị chiến đấu, sau khi nghe tin thì hơi hoang mang.  

“Tần Vũ? Tần Vũ đứng thứ năm mươi trong bảng Phong Vân?”, Tô Uyên kinh ngạc nhìn mật thám của nhà họ Tô.  

“Chính là hắn, tối qua hắn đã giết chết tam thiếu gia nhà họ Dương, người nhà họ Dương và Thị Huyết Điện đang đuổi theo, bao vây tấn công hắn ở ngoài thành cổ Đông Dương, hơn nữa còn bày ra trận chiến rất lớn”.  

“Chẳng trách”, Tô Chính trầm ngâm: “Chẳng trách những cao thủ bao vây tấn công nhà họ Tô chúng ta đã rút lui hơn tám phần, vì vậy nhà họ Tô mới tạm thời qua khỏi nguy hiểm, Tần Vũ xuất hiện là để kéo dài thời gian cho chúng ta”.  

“Tiếp tục thăm dò đi”, Tô Uyên phất tay, trong đôi mắt già nua chợt loé lên tia sáng.  

“Phụ thân”, Tô Chính nhìn Tô Uyên: “Người đang nghĩ gì vậy?”  

“Khả năng cao Tần Vũ chính là Thánh chủ của Viêm Hoàng”, Tô Uyên suy nghĩ một lát rồi nói: “Mật thám nói chiều tối hôm qua trong khoảng chu vi mấy chục nghìn quanh thành Xuân Thu đều bị bao vây, mà tối qua Thánh chủ Viêm Hoàng rời khỏi thành Xuân Thu, tam thiếu gia nhà họ Dương cũng bị giết vào thời gian đó. Nghĩ như vậy thì dù là thời gian, phương hướng hay tu vi đều cực kỳ trùng khớp”.  

“Nếu vậy thì nhà họ Tô chúng ta đã nợ Tần Vũ một ân huệ lớn”. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play