*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Chờ đã”, đúng lúc này, giọng của Thái Hư Cổ Long vang lên trong đầu Diệp Thành.  

“Ngươi đang muốn ngăn cản ta sử dụng Thiên Chiếu sao?”, Diệp Thành vừa nhìn chằm chằm bàn tay đó vừa hỏi.  

“Không”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt đáp, nó cũng nheo mắt nhìn chín phân thân của Diệp Thành, dường như có thể thông qua mối liên hệ giữa chúng với bản thể để nhìn thấy cảnh tượng bên này, cuối cùng ánh mắt nó dừng trên Nam Minh Ngọc Thu.  

“Tiểu tử, ngươi có chắc người đó là Nam Minh Ngọc Thu không?”, đột nhiên, câu hỏi này của Thái Hư Cổ Long khiến Diệp Thành thảng thốt.  

“Cô ấy nói mình là con gái Huyền Hoàng, chắc không phải lừa ta đâu!”  

“Ta không nói điều này”, lời của Thái Hư Cổ Long đầy ẩn ý sâu xa: “Ta đang nói, Nam Minh Ngọc Thu đi vào Thập Vạn Đại Sơn với ngươi và Nam Minh Ngọc Thu ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn với ngươi có cùng là một người không?”  

“Làm sao có thể không phải một người?”, Diệp Thành kinh ngạc đáp: “Chẳng lẽ ta còn có thể nhận nhầm?”  

“Bây giờ xem ra cũng không phải không có khả năng này”, lời này của Thái Hư Cổ Long khiến Diệp Thành sửng sốt.  

“Hừm, ngươi có thể nghĩ như thế này, Nam Minh Ngọc Thu mà ngươi đang đuổi theo bây giờ vốn là người ở trong Thập Vạn Đại Sơn, nhưng vì bị ngươi đưa ra ngoài nên thứ ở Thập Vạn Đại Sơn mới muốn bắt cô ta về”, Thái Hư Cổ Long lại lên tiếng.  

“Chờ đã, chờ đã”, Diệp Thành mờ mịt: “Cái gì gọi là cô ấy vốn là người ở trong Thập Vạn Đại Sơn?”  

“Ngươi không phát hiện ra sao? Cô ta là một người chết”, câu này của Thái Hư Cổ Long khiến Diệp Thành suýt rơi khỏi khoảng không.  

“Không thể nào, rõ ràng cô ấy là…”  

“Cô ta không có mệnh hồn”, Thái Hư Cổ Long lại nói ra một từ vựng vô cùng xa lạ với Diệp Thành.  

“Mệnh hồn là gì?”  

“Mỗi người khi sinh ra, dù là tu sĩ hay người phàm, ngoài ba hồn bảy phách còn có mệnh hồn. Mệnh hồn sẽ theo ngươi suốt đời, nó tương ứng với mệnh tinh của hư vô, có mệnh hồn là người sống, không có mệnh hồn là người chết”.  

“Sao… Sao có thể là người chết chứ!”, Diệp Thành không thể tin được: “Ngươi đang lừa ta đúng không?”  

Đối với sự nghi ngờ của Diệp Thành, Thái Hư Cổ Long trầm ngâm rất lâu mới đáp: “Ta chỉ có thể nói Nam Minh Ngọc Thu mà ngươi đang đuổi theo bây giờ là một người chết, còn Nam Minh Ngọc Thu thật sự có lẽ vẫn đang ở Thập Vạn Đại Sơn, hoặc có thể đã chết”.  

“Ngươi… Những gì ngươi nói quá khó tin, sao từ lần đầu tiên nhìn thấy Nam Minh Ngọc Thu ngươi không nói?”  

“Bởi vì khi ấy cô ta vẫn là người sống”, Thái Hư Cổ Long nhàn nhạt nói: “Khi ấy cô ta có mệnh hồn, còn bây giờ thì không”.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play