“Ngươi không nên vào đây!”, ông lão thở dài.  

“Vãn bối cũng không có cách nào”, Diệp Thành vội đáp, nhìn ông ấy với vẻ mong chờ: “Tiền bối, người có thể nói cho con biết làm sao để ra khỏi Thập Vạn Đại Sơn này không?”

“Thập Vạn Đại Sơn là một chiến trường cổ, nói chính xác hơn thì đây chính là vùng đất thượng cổ chúng thần, nơi này đầy sát khí, tử khí, oán niệm, oán hận nên hình thành rất nhiều oán linh, tà linh, chúng quá mạnh, mạnh đến mức mà không phải ta có thể địch lại được”.  

“Vậy…vậy có nghĩa là con phải chết ở đây sao?”, mặt Diệp Thành chợt tái hẳn đi.  

“Cũng chưa hẳn”, một câu nói của ông lão khiến Diệp Thành kích động.  

“Oán khí, tà linh ở đây chỉ giết vật chết, không giết người chết”, ông lão kia nói bằng giọng thều thào: “Nếu như ngươi là người chết thì có thể ra ngoài”.  

“Cái này…”, Diệp Thành ngỡ ngàng: “Nhưng nếu con chết rồi thì cũng không thể ra ngoài được”.  

“Cho nên ta có thể giúp ngươi”.  

“Tiến bối có thể giúp con ra ngoài sao?”, đột nhiên, Diệp Thành kích động hơn bao giờ hết.  

“Đương nhiên”, ông lão mỉm cười: “Sau khi ta chết, khí tức chết chóc của ta sẽ bao lấy cơ thể ngươi, có tử khí ngăn cản, tà linh và oán khí kia sẽ không thể làm tổn hại đến ngươi, thế nhưng Thập Vạn Đại Sơn không phải chỉ có tà linh và oán linh, nó còn có uy lực trấn áp mạnh mẽ và sự tồn tại nguy hiểm khác, cho nên ngươi chỉ có một phần cơ hội có thể sống sót ra ngoài”.  

“Vì sao tiền bối muốn giúp con?”, Diệp Thành thẫn thờ nhìn ông già trước mặt.  

“Ta đã đợi năm trăm năm mà không gặp được sư tôn, thọ nguyên của ta đã hết, ngọn lửa trong linh hồn cũng sắp dập tắt, ta chỉ có thể trụ được tới đây. Ngươi còn trẻ, không nên chết ở đây”, ông lão mỉm cười với khuôn mặt mỏi mệt: “Tiểu hữu, mặc dù ngươi không phải là sư tôn của ta nhưng ngươi lại trông y hệt người, cảm ơn ngươi vì trước khi ta chết vẫn có thể nhìn thấy được bóng hình của sư tôn, có vậy, ta chết cũng không hối hận”.  

Nói rồi, ông lão bắt đầu tiêu tán, hoá thành tử khí dày đặc và bắt đầu bao quanh cơ thể Diệp Thành.  

Diệp Thành trầm ngâm nhưng không cử động, mặc dù đó là khí tức của người chết nhưng khi bao quanh lấy hắn, hắn lại cảm thấy ấm áp.  

“Năm trăm năm rồi, không biết Viêm Hoàng còn sống không?”, ông lão khó nhọc giơ tay, đeo cái nhẫn ngọc bích vào ngón tay của Diệp Thành: “Tiểu hữu, đây chính là Huyền Thương Ngọc Giới tương truyền của thời đại Viêm Hoàng, đeo nó vào thì ngươi chính là thánh chủ đời thứ chín mươi chín của Viêm Hoàng”.  

“Tiền bối, chuyện này thật sự không được, sao con có thể…”  

“Ngươi có thể xuất hiện ở đây trước khi ta chết, lại trông giống hệt với sư tôn, có lẽ ngươi chính là tạo hoá nhân quả của trời xanh”, ông lão cứ thế ngắt lời Diệp Thành.  

“Thế nhưng…” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play