*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vừa đi vừa cảm thán, Diệp Thành đã dừng lại trước một hòn đá xấu xí, mặt ngoài gồ ghề.   

Đừng thấy hòn đá này xấu xí, thực ra bên trong thực sự có đồ, hơn nữa còn là một bảo bối rất tốt.  

“Bên trong có gì?”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo nhỏ giọng hỏi.  

“Một đoá bích hải thanh liên còn nguyên vẹn”.  

“Bích hải thanh liên”, có lẽ là quá kích động, suýt nữa Ngô Tam Pháo đã hét lên, may mà Thái Ất Chân Nhân đã dự đoán được, bịt mồm tên miệng rộng này trước, nếu không nơi này sẽ lập tức trở nên náo nhiệt.  

“Ít nhất cũng phải tám trăm nghìn”, Diệp Thành cười hì hì rồi nghiêng đầu nhìn giá hòn đá này, giá ghi trên đó là ba trăm nghìn.  

“Kiếm được năm trăm nghìn đấy”, Diệp Thành nháy mắt với Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân.  

“Hiểu rồi”, Ngô Tam Pháo cười hiểu ý, sau đó quay người quát lên với lão Hạc cách đó không xa: “Này ông kia, ông đấy, còn nhìn ai nữa, gọi ông đấy, lại đây”.  

Bị Ngô Tam Pháo quát lên như vậy, tuy lão Hạc không vui nhưng vẫn bước tới, việc kinh doanh thì vẫn phải làm thôi, không phải sao?  

“Có chuyện gì?”, giọng điệu lão Hạc đều đều.  

“Còn có chuyện gì nữa, chúng ta muốn mua hòn đá này”, cái miệng rộng của Ngô Tam Pháo phát ra âm thanh cực kỳ lớn, lại vang dội, nước bọt của hắn bắn hết vào mặt lão Hạc khiến mặt lão ta tối sầm lại.  

“Ba trăm nghìn”, lão Hạc đưa tay ra.  

“Chúng ta có tiền, ông đừng trưng cái bản mặt thối đó ra, làm như bọn ta nợ ông tám trăm linh thạch không bằng”, Thái Ất Chân Nhân khó chịu mắng lại, sau đó nhét túi đựng đồ chứa ba trăm nghìn linh thạch cho lão Hạc.  

“Hòn đá kia đã thuộc về các ngươi”, lão Hạc nhận lấy túi đựng đồ, giải trừ cấm chế xung quanh hòn đá kia rồi hỏi ba người: “Có muốn công khai xẻ hòn đá này không?”  

“Nếu không xẻ công khai, có phải cũng phải trả gấp ba lần không?”  

“Không cần, ở đây ghi giá rõ ràng rồi”, lão Hạc vẫn nói với giọng điệu bình thản.  

“Được”, Diệp Thành lập tức vung tay đập xuống hòn đá, động tác nhanh gọn dứt khoát.  

Rắc!  

Hòn đá lập tức nứt ra, đá vụn bay khắp nơi.  

Ngay sau đó, một đạo thần hoa màu xanh bay lên trời lao thẳng vào màn đêm, không ngờ còn tạo thành ảo ảnh một đoá hoa sen trên hư không.  

“Bích hải thanh liên”, lão Hạc ngạc nhiên thốt lên.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play