*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tiếp sau đó, Diệp Thành lại nhìn rất nhiều viên đá khác. Cả đoạn đường đi, hắn thầm nhủ, quan trọng là thứ đồ bên trong viên đá này hết sức kì dị, đến cả cái trống bỏi mà trẻ nhỏ hay chơi hay trâm ngọc của nữ nhân cũng có.  

Có điều, có thể khẳng định một điều rằng những thứ đồ bên trong này không thiếu bảo bối, kể cả là Diệp Thành cũng nhìn tới mức hoa cả mắt.  

“Một trăm nghìn ngọn núi rốt cục như thế nào”, Diệp Thành thầm nhủ có thời gian sẽ tới nơi hung danh đó xem xem.  

Khi đang đi, hắn gặp hai người quen mặt, Tư Đồ Tấn và Thượng Quan Bác, cả hai người này đang nhìn một viên đá to chừng ba, bốn trượng, ánh mắt bất định, có lẽ vì quá chăm chú quan sát nên khi Diệp Thành tới bọn họ cũng không nhận ra.  

Nghĩ có gì đó dị thường, Diệp Thành đưa mắt nhìn viên đá đó.  

Viên đá đó sáng lấp lánh, bề mặt nhẵn nhụi không chút tì vết, bên trên còn có vân khí màu xanh hiển hiện cho người ta một cảm giác khác thường.  

“Trông cũng không tồi”, Diệp Thành dùng Tiên Luân Nhãn quan sát, mặc dù viên đá này trông có vẻ dị thường khi nhìn từ bên ngoài nhưng bên trong nó lại chẳng có gì cả.  

“Thượng Quan, bên trong viên đá này nhất định có bảo bối, còn là bảo bối quý là đằng khác”, khi Diệp Thành còn đang thầm nhủ thì Tư Đồ Tấn đã vuốt râu, lời nói có ý khẳng định chắc nịch: “Tin ta đi, không sai đâu”.  

“Ta cũng nghĩ vậy”, Thượng Quan Bác cũng vuốt râu, nói.  

“Vậy tí nữa ông có thể tranh nó với tôi”.  

“Ông mơ đi, không tranh với ông cũng được, đưa cho tôi năm trăm linh thạch”.  

“Ông ăn cướp đấy à?”  

Cả hai người mỗi người một câu nói nhau qua lại tới mức mặt mày đỏ gay.  

Diệp Thành nghe mà lắc đầu bất lực, hắn phất vạt áo, dùng bí pháp truyền giọng nói tới tai hai người: “Bên trong này không có bảo bối”.  

Ồ!  

Ấy!  

Ngay sau đó, Thượng Quan Bác và Tư Đồ Tấn đang cau mày cãi lộn lập tức nhìn xung quanh, sau đó bọn họ dừng lại ở Diệp Thành.  

“Sao người này trông quen thế nhỉ?”, cả hai người vuốt râu thầm nhủ.  

Diệp Thành không vì ánh mắt khác thường của bọn họ mà quay đầu lại. Hắn tiếp tục di chuyển quan sát từng viên đá.  

Ở phía cách đó không xa, Ngô Trường Thanh mặc áo bào đen cũng đang nhìn trái nhìn phải, chốc chốc lại dừng lại ở phía một viên đá nhìn đi nhìn lại rồi nhìn thấy viên đá mà Diệp Thành quan sát.  

Cả hai người đứng song song nhau, Ngô Trường Thanh bị viên đá lấp lánh này thu hút và không nhân ra thân phận thật sự của người thanh niên tóc bạc đeo mặt nạ ngay cạnh mình.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play