Ngoài Ngô Trường Thanh ra thì còn có một vài người mà hắn quen mặt ví dụ như Thượng Quan Bác, Tư Đồ Tấn, hắn cũng đã nhắm chuẩn vị trí của bọn họ. Dưới con mắt Tiên Luân Nhãn, chẳng có gì có thể che giấu được.  

“Một người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ tám, hai người ở cảnh giới Không Minh tầng thứ bảy, lần này không dễ chơi đâu”, Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo lẩm bẩm nhìn Ngô Trường Thanh và phán đoán sức chiến đấu của bọn họ.  

“Bọn họ có chung sức thì cũng không bằng một Âm Sơn Lão Vu, sao nào, sợ rồi à?”  

Cả hai người còn lại lúc này mới lên tiếng: “Chẳng qua chỉ tốn thêm chút sức thôi”.  

Cả ba người đang bàn bạc thì có một mùi hương thơm bay qua, sau đó một bóng hình mặc đồ màu xanh ngồi ngay vào cái bàn bên cạnh Diệp Thành, cô ta vừa ngồi xuống liền nhấp ngụm trà, lén nhìn Diệp Thành.  

Cảm nhận được Bích Du đang nhìn mình, Diệp Thành nhướng mày, thầm nhủ: “Không thể nào, lão tử đã hoá trang thành ra thế này rồi mà cô có thể nhận ra sao?”  

Có điều Diệp Thành nào biết có lúc thiên nhãn thông của tu sĩ cũng không bằng linh cảm của nữ nhân, giống như hắn từng nói, nhìn một người không phải chỉ nhìn mắt mà còn phải nhìn bằng cả trái tim.

Tĩnh!  

Sau một giọng nói vang lên, tiếng bàn tán xôn xao ngưng bặt. Ngay sau đó, một lão già mặc y phục trắng xuất hiện trong không gian nhỏ bé giữa không trung.  

Người này có khí tức mạnh mẽ, tu vi cảnh giới đã tới tầng thứ chín cảnh giới Không Minh, trông ông ta ôn hoà nhã nhặn, toàn thân không hề có chút sát khí, giống như một lão già hiền từ vậy.  

Người này chính là chủ trì của đại hội đấu thạch lần này, người ở Đại Sở gọi ông ta là ông lão họ Dạ.  

Ông lão họ Dạ chắp tay mỉm cười ôn hoà: “Chư vị đạo hữu nể mặt tới đây, nếu tiếp đãi có chỗ nào chưa được chu đáo, xin lượng thứ”.  

“Những câu ngoài lề thì bỏ qua đi, mau bắt đầu đi”, ở hàng ghế trước, một giọng nói già nua vang lên, mặc dù lời nói rất thản nhiên nhưng khí tức mà người này che giấu lại khiến người ta cảm thấy áp lực vô cùng.  

Ông lão họ Dạ liếc nhìn người này rồi lại mỉm cười: “Vậy vẫn như những năm trước, vẫn là mười nghìn viên đá, trên mỗi viên đều có đánh số, chư vị đạo hữu sẽ có sáu canh giờ quan sát, sau sáu canh giờ, đại hội đấu thạch chính thức bắt đầu, vẫn quy tắc cũ, người nào ra giá cao người đó thắng”.  

Ông lão dứt lời liền phất vạt áo.  

Lúc này, từng viên đá bay ra khỏi vạt áo ông ta, lơ lửng trong không trung, mỗi viên đá có kích thước to nhỏ khác nhau, có viên đá to bằng cả căn nhà, có viên chỉ bé bằng bàn tay, vả lại hình dạng dị thường, tròn méo không giống nhau, có viên còn phát ra ánh sáng lấp lánh, trông giống như những viên đá bình thường.  

“Mau, mau nhìn đá”, mười nghìn viên đá vừa được lấy ra liền có người vội đứng dậy, khoảng cách giữa mỗi viên đá không quá rộng, không gian đủ để tu sĩ ở tứ phương quan sát.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play