*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Trong thời gian này, ta cũng hy vọng ngươi có thể sử dụng Tiên Luân Nhãn quan sát thiên địa nhiều hơn, nó thực sự đang thay đổi”, giọng Thái Hư Cổ Long bắt đầu trở nên hư ảo, hơn nữa giọng điệu cũng không phải đang đùa.  

“Ta hiểu rồi”.

Đêm khuya, bầu trời đầy sao.  

Trên một đại điện lơ lửng giữa Thiên Huyền Môn, Đông Hoàng Thái Tâm đứng đó tĩnh lặng nhìn bầu trời, bà ta chốc chốc lại nheo mắt, trong đôi mắt trong như nước kia còn hiện lên ánh nhìn bất định.  

“Thánh chủ, có thể nhìn ra rồi”, phía sau, Phục Nhai bất giác lên tiếng.  

“Là Thái Cổ Hồng Hoang xảy ra vấn đề”, hồi lâu mới nghe giọng Đông Hoàng Thái Tâm.  

……  

Đêm khuya, không chỉ Đông Hoàng Thái Tâm quan sát bầu trời mà đến cả Diệp Thành trong khu tiểu viên ở Thiên Long Cổ Thành cũng đang ngẩng đầu nhìn bầu trời.  

Bầu trời sao mênh mông vô tận, những vì sao lấp lánh khiến hắn như được tắm trong ánh sáo.  

“Đúng là có gì đó không ổn”, không biết từ khi nào, Diệp Thành mới khẽ giọng lên tiếng, còn có gì đó không ổn thì hắn cũng không nói ra được.  

Bịch! Bịch!  

Ngay sau đó, liên tiếp có hai tiếng động vang lên khiến Diệp Thành đưa mắt nhìn ra quang môn của tiểu viên, hắn có thể nghe ra có người đang đạp cửa.  

Diệp Thành bất ngờ, hắn đi tới trước cánh cửa sau đó đưa mắt nhìn ra ngoài. Quang Môn này có cấm cố, nhìn từ bên ngoài vào không thấy được bên trong nhưng từ bên trong có thể nhìn thấy được cảnh tượng bên ngoài.  

“Ôi trời, đã tìm tới tận nơi rồi”, Diệp Thành giật giật khoé miệng vì hắn nhìn thấy người đang đạp cửa chính là Thái Ất Chân Nhân và Ngô Tam Pháo.  

“Mẹ kiếp, ta biết ngươi ở bên trong rồi, mở cửa ra”, Ngô Tam Pháo vừa đạp cửa vừa lên giọng mắng chửi.  

“Đừng có trốn nữa, mau ra ngoài”, Thái Ất Chân Nhân cũng liên miệng mắng chửi, ông ta há mồm thật to, để lộ bộ răng vàng khè khiến Diệp Thành nhìn mà chỉ muốn kiếm cái bàn chải chải đi cho sạch.  

Diệp Thành biết không tránh được nên cứ thế phất tay mở cửa.  

“Mẹ kiếp”.  

“Tên khốn khiếp”.  

Đột nhiên, Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân đều xông vào tiểu viên, bọn họ không nói lời nào, mỗi người cầm một cây côn sắt màu đen lao đến.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play