*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đang đi, Diệp Thành bắt gặp hai luồng khí tức quen thuộc, hắn bất giác ngước mắt nhìn.  

Vừa nhìn thấy, Diệp Thành đã chạy vội, hắn xông vào một cửa hàng.  

Nhìn kỹ lại hai người đang tới, một người cao lớn thô kệch, trông như thổ phỉ, một người thì gầy trơ xương, dáng vẻ hèn mọn, chẳng phải chính là Ngô Tam Pháo và Thái Ất Chân Nhân sao?  

“Lão Ất, ông có ngửi thấy hơi thở quen thuộc không?”, Ngô Tam Pháo bước đi, cánh mũi giật giật, khi nói để lộ hàm răng vàng sáng bóng.  

“Có sao?”, Thái Ất Chân Nhân nhìn quanh.  

“Có lẽ ta cảm nhận nhầm rồi”.  

Hai người họ ngươi một câu, ta một câu rồi biến mất trong đám đông.  

Sau khi hai người đi, trước cửa cửa tiệm mới lộ ra nửa cái đầu của Diệp Thành, thấy hai người đã biến mất trong đám đông, hắn vuốt tóc bước ra: “May mà ta đây nhanh trí”.  

Tuy nhiên để an toàn, hắn vẫn dùng bí pháp che giấu hơi thở của mình, lúc này mới thoải mái đi lại trên đường phố.  

Hắn cảm nhận được một luồng khí tức quen thuộc, giống như Viên Thương, Viên Hồng và Viên Trí của Bắc Chấn Thương Nguyên, còn có Viên Hạo bị hắn đánh một trận tơi tả ở cổ thành Thương Lang.  

Ngoài họ ra, Diệp Thành còn nhìn thấy người đến từ phía Nam Đại Sở, mặc dù người kia mặc áo bào đen nhưng vẫn không qua được mắt hắn.  

“Ngô Trường Thanh, ông chạy cũng xa đấy!”, trong đám người, Diệp Thành vừa thản nhiên bước đi, vừa liếc nhìn mấy người bọn họ, người đi đầu chính là Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông.  

“Chờ đi! Sớm muộn gì ta cũng tìm Chính Dương Tông tính sổ”, Diệp Thành thầm nhủ, sau đó lại nhìn về hướng khác, nơi đó cũng có vài người mặc áo bào đen, hơn nữa cũng là người hắn biết, chẳng phải chính là chưởng giáo Công Tôn Trí của Thanh Vân Tông sao?  

“Người của Chính Dương Tông và Thanh Vân Tông đều đã tới, lẽ nào người của Hằng Nhạc Tông cũng tới?”, trong lòng nghĩ như vậy, Diệp Thành lập tức liên tục đảo mắt, hy vọng có thể tìm thấy vài bóng dáng quen thuộc trong đám người.  

Chỉ là sau khi nhìn quanh một vòng, hắn không phát hiện người của Hằng Nhạc Tông tới, ngược lại thấy một vài bóng dáng quen thuộc khác. Đó là Thượng Quan Bác của nhà Thượng Quan ở Đông Nhạc phía Nam Đại Sở và Tư Đồ Tấn của nhà Tư Đồ Tây Thục.  

Diệp Thành không thấy Thượng Quan Ngọc Nhi, có lẽ cách gia tộc quá xa nên nhà Thượng Quan không cho cô đi.  

“Đại hội đấu thạch của cổ thành Thiên Long thật sự có sức hút lớn vậy sao?”, Diệp Thành không đi tới chào hỏi mà dừng lại trước một gian hàng nhỏ. Lúc này hắn đã nhìn thấy trưởng lão của rất nhiều thế lực phía Nam Đại Sở, ngoài những người này hắn còn thấy Thương Minh Thượng Nhân của Thị Huyết Điện và những tu sĩ có tu vi cảnh giới Không Minh tầng thứ tám trở lên.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play