*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thấy nữ tử kia như vậy, lão già mặc đồ đen đi đầu cười nói: “Cho cô chết một cách minh bạch”.  

Nói rồi, ông ta phất tay hất lớp mặt nạ quỷ trên mặt đi và để lộ ra khuôn mặt già nua nhăn nheo cùng đôi mắt cay độc như mắt rắn.  

“Không Sơn?”, khi thấy khuôn mặt của lão già mặc đồ đen, nữ nhân kia mới nheo mắt lại như thể nhận ra lão ta. Mặc dù kinh ngạc nhưng cô không quá bất ngờ: “Thị Huyết Điện đã không kiềm chế nổi mà phải ra tay với Thiên Tông thế gia sao?”  

“Nếu trách thì chỉ có thể trách các ngươi không thức thời thôi”, nghe giọng lạnh băng của cô gái, lão già tên Không Sơn kia bật cười u ám.  

Nói rồi, lòng bàn tay lão ta có huyết quang ngưng tụ, một đạo huyết quang đại ấn được huyễn hoá ra.  

Sắc mặt của nữ nhân mặc đồ xanh tái nhợt hẳn lại, thấy Không Sơn sắp ra tay giết mình, cô ta cố gắng ngưng tụ linh lực, muốn liều chết một phen.  

Thế nhưng khi cả hai chuẩn bị ra tay thì một bóng hình thảm hại nhếch nhác chạy ra khỏi hoang mạc cát vàng.  

Woa, woa…  

Tiếp đó là tiếng hô vang của Diệp Thành: “Mẹ kiếp, cuối cùng lão tử cũng ra ngoài rồi”.  

Sự xuất hiện của Diệp Thành khiến cả đôi bên bỗng chốc thẫn thờ, bàn tay đang giơ lên của Không Sơn cứ thế lơ lửng giữa không trung, mười mấy cặp mắt đều đổ dồn về phía Diệp Thành.  

Người sống? Đây là người sống sao?  

Không chỉ mấy người phía Không Sơn, đến cả nữ tử kia cũng nhìn Diệp Thành đang phủi cát trên người bằng khuôn mặt không sao tin nổi, từng cặp mắt nhìn hắn như thể nhìn một con quái vật.  

Cấm địa hoang mạc, sau khi đi vào chưa từng có ai đi ra được, thế nhưng sự xuất hiện của Diệp Thành lại đi ngược lại với truyền thuyết, bọn họ chưa bao giờ tin rằng có thể có người còn sống sót ra khỏi hoang mạc.  

Phía này, Diệp Thành đang phủi cát trên người phát hiện ra mười mấy cặp mắt đang nhìn mình còn hắn có thể nhìn ra rằng hai người phía đối diện đang đánh nhau thông qua hành động của bọn họ.  

“Xin lỗi, thực sự xin lỗi, mọi người cứ tiếp tục đi”, Diệp Thành bật cười rồi vội chạy đi.  

“Đứng lại”, đợi khi Diệp Thành chạy được ba, bốn bước, Không Sơn mới định thần lại và hô lên.  

Và quả thực, nghe xong Diệp Thành liền đứng khựng lại, hắn nhìn Không Sơn với vẻ mặt khó hiểu: “Tiền bối, người có việc gì sao?”  

“Ta đương nhiên có việc rồi”, Không Sơn lập tức chắn trước mặt Diệp Thành, đến cả nữ nhân kia cũng thẫn thờ tại chỗ, ông ta dùng con mắt lão làng cay độc của mình nhìn chằm chằm Diệp Thành: “Làm thế nào mà ngươi ra khỏi hoang mạc được?”  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play