“Còn sao nữa! Bị đánh chứ sao!”  

“Mới lạ đấy”.  

“Để ta giới thiệu”, Thái Ất Chân Nhân hắng giọng, kéo người kia đến bên Diệp Thành: “Tên này là đại ca của đảo Hắc Long ở Nam Yến Đại Trạch, người Nam Yến gọi hắn là Ngô Tam Pháo”.  

Diệp Thành nghe xong cũng giật giật khoé miệng, cái tên này rất không tầm thường!  

Thái Ất Chân Nhân nói xong còn kéo Diệp Thành đến bên mình, nói nhỏ vài câu bên tai hắn: “Tiểu tử, đi cùng tên này phải trông coi thật kỹ bảo bối của mình, nếu hắn nói muốn mượn binh khí của ngươi thì ngươi đừng cho mượn, vì hắn mượn đồ người khác chưa bao giờ trả…”  

“Này, không phải ông bảo vẫn còn người khác sao? Ở đâu vậy?”, Thái Ất Chân Nhân đang thì thầm với Diệp Thành thì Ngô Tam Pháo đã dáo dác nhìn xung quanh bằng đôi mắt lấp lánh.  

“Chẳng phải ở đây rồi sao?”, Thái Ất Chân Nhân kéo Diệp Thành đến bên cạnh Ngô Tam Pháo.  

“Ông đùa ta à?”, Ngô Tam Pháo hét lớn. Sau khi hắn đáp xuống đã nhìn ra tu vi của Diệp Thành, chỉ ở cảnh giới Linh Hư tầng thứ nhất thôi, hắn đánh một chưởng là ngã nhào, không ngờ người trợ giúp mà Thái Ất Chân Nhân tìm lại là Diệp Thành ở cảnh giới Linh Hư này.  

“Đừng coi thường hắn, tiểu tử này không phải ở cảnh giới Linh Hư bình thường đâu, ngươi nghe nói chuyện hôm qua rồi đúng không? Lôi kiếp không ai địch lại ấy chính là do tiểu tử này dẫn tới, ngươi thấy không, vết thương trên người ta đều do hắn đánh”.  

“Là ngươi?”, nghe Thái Ất Chân Nhân nói xong, Ngô Tam Pháo hiển nhiên bị giật mình. Lúc này hắn ta mới lại quan sát Diệp Thành từ đầu đến chân, khi nói, hàm răng vàng to của hắn còn loé lên ánh sáng chói loá, nhất là đôi mắt sáng quắc kia cực kỳ có thần.  

“Khiêm tốn, phải khiêm tốn”.  

“Ta vẫn không tin, ngươi đánh ta một quyền xem nào”, Ngô Tam Pháo thuộc kiểu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, hắn ta lập tức đứng vững, ưỡn lồng ngực rộng lớn ra, ý bảo: Đánh đi, cứ đánh thoải mái.  

Khụ…  

Diệp Thành ho nhẹ một tiếng, sau đó trở tay lấy roi Đả Thần Tiên ra, không nhiều lời lập tức đánh về phía đầu Ngô Tam Pháo.  

Thái Ất Chân Nhân bên cạnh quay mặt đi.  

A!  

Ngay sau đó, tiếng hét thảm thiết của Ngô Tam Pháo vang lên, có lẽ là Diệp Thành ra tay quá mạnh, tên này đứng không vững, ngã luôn vào đống lửa.  

Bầu trời đêm thăm thẳm, những vì sao lấp lánh đầy trời.  

Trên hư không, một thanh phi kiếm khổng lồ bay ngang qua bầu trời. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play