“Tiểu hữu, linh thạch của tiểu hữu”, thấy Diệp Thành đã bước lên kiếm bay lên trời, lão già trên tế đàn bất giác hô gọi.  

“Người cứ ghi lại”.  

“Tiểu tử liều lĩnh”, lão già cười bất lực.  

Lúc này, Truyền Tống Trận sáng lên, một bóng hình mơ hồ dần dần xuất hiện, và bước ra từ phía sau, đó là một nữ tử mặc bộ Tiên Nghê Thường với mái tóc bạc, vẻ mặt tiều tuỵ.  

Không biết nếu như Diệp Thành đi muộn một chút và nhìn thấy người này thì hắn có thẫn thờ đứng tại chỗ không nữa.  

Đỉnh Tử Sơn, vẫn là đỉnh Tử Sơn.  

Người nhà họ Viên còn chưa tới, trên đỉnh Tử Sơn đã tụ tập rất nhiều người, không cần nói cũng biết bọn họ đều là những người nhàn rỗi đến xem kịch.  

“Hai ngày nay nhà họ Viên làm sao thế, liên tục có người tới gây rắc rối”.  

“Đều do họ tự chuốc lấy thôi, ai bảo hung hăng phách lối quá làm gì! Nhìn xem, báo ứng đó!”  

“Nhưng mà lôi kiếp hôm qua thật sự quá đã”.  

Giữa những tiếng xì xào, Diệp Thành đã leo lên được đỉnh Tử Sơn, trốn vào trong đám đông, nhìn lão già thô bỉ đang ngồi vắt chéo chân phía xa.  

Lão ta ăn mặc như kẻ ăn mày, đầu tóc bù xù như tổ gà, thân dưới mặc một chiếc quần đùi, hai chân vắt lên nhau đung đưa nhịp nhàng, lão vừa hút tẩu thuốc vừa nhả khói với vẻ mặt thâm trầm.  

Khốn kiếp!  

Nhìn thấy lão già này, Diệp Thành thầm chửi trong lòng.  

Diệp Thành nhìn lướt qua lão già kia rồi mới nhìn thấy bên cạnh lão còn có hai người đang bị trói bằng dây thừng tiên. Một nam một nữ, nữ khoảng hai mươi tuổi, nam thì lớn tuổi, khoảng chừng bốn mươi, hai người này có vẻ ngoài hơi giống nhau.   

Hai người họ chính là Viên Sương và Viên Diểu của nhà họ Viên.  

“Sao nhìn lão già này ta lại muốn đánh người nhỉ?”, trong đám đông, nhìn thấy dáng vẻ thô tục của lão già, không ít người nhỏ giọng lẩm bẩm.  

“Ngươi cũng có cảm giác này à?”  

“Là anh hùng thì sẽ thấy giống nhau, hay là sau khi xong việc chúng ta làm vài chén đi?”  

Bên này, Diệp Thành nghe rất nhiều lời bàn tán, hắn xoa cằm nhìn lão già kia, bất giác nheo mắt rồi thầm nói: “Kia chỉ là phân thân thôi! Xem ra lão già này cũng không ngốc!”  

Trong lòng nghĩ vậy, Diệp Thành đã âm thầm mở Tiên Luân Nhãn, nếu đã biết lão già kia là phân thân, vậy hắn nhất định phải tìm ra nơi bản thể của lão.  

Chẳng mấy chốc, Diệp Thành thu hồi ánh mắt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play