Do vậy ông ta chẳng phải kiêng dè gì, điều ông ta quan tâm duy nhất chính là Viên Hạo, còn cái gì mà Viên Sương hay Viên Diểu sống hay chết cũng chẳng liên quan gì đến ông ta. Cũng chính vì vậy ông ta mới ngắm chuẩn cơ hội ra tay, cũng vì vậy ông ta mới khiến Diệp Thành trở tay không kịp.  

Mấy người phía Viên Thương ở bên cũng nhận được truyền âm ở giây phút trước đó nên lập tức bay tới với sát khí ngút trời.  

Ha ha ha…  

“Hiểu nhầm, tất cả đều là hiểu nhầm cả thôi”, thấy tất cả vây tới, Diệp Thành bật cười, hắn vô thức lùi về sau, không có Viên Hạo trong tay, hắn không có bùa hộ mệnh nên hậu quả rất khó có thể tưởng tượng.  

Diệp Thành vừa dứt lời, chỉ thấy Thương Minh Thượng Nhân vung tay sát phạt tới.  

Phụt!  

Ngay lập tức, Diệp Thành hoá thành làn khói xám.  

“Ở ngọn núi phía đối diện, đuổi theo”, sau khi diệt phần phân thân của Diệp Thành, Thương Minh Thượng Nhân bay vào hư không, cứ thế lao về ngọn núi nhỏ ở phía đối diện như biết được bản thể của Diệp Thành ở đâu thông qua phần phân thân của hắn.  

“Nhất định phải khiến hắn hồn bay phách tán”, người của nhà họ Viên phẫn nộ ngút trời, bọn họ xông tới ngọn núi ở phía đối diện.  

“Mẹ kiếp, bị lật lại rồi sao?”, trên ngọn núi ở phía đối diện, thấy hành tung bá đạo kia, Diệp Thành lập tức bỏ chạy.  

Không sai, vì bảo toàn tính mạng, hắn đương nhiên không thể dùng bản thể ra tay mà phái một phần đạo thân tiến lên trước còn mình thì vơ vét tiền chuộc bỏ chạy.  

Nào ngờ phía sau còn có bao nhiêu chuyện rắc rối, vả lại hắn đã đánh giá quá thấp sư phụ Thương Minh Thượng Nhân của Viên Hạo.  

Quả nhiên, Thị Huyết Điện độc bá phía Bắc của Đại Sở không phải không có lý do, đến một trưởng lão cũng không phải vừa, cũng chẳng trách mà có thể xưng hùng xưng bá, tạo áp lực cho cả Chính Dương Tông, Hằng Nhạc Tông và Thanh Vân Tông.  

“Mẹ kiếp, là đứa tiện nhân nào trói Viên Sương và Viên Diểu?”, vừa chạy thục mạng, Diệp Thành vừa điên tiết mắng chửi, nếu không phải là đứa tiện nhân đó thì nói không chừng hiện giờ hắn đã thu về được món hời lớn mà bỏ trốn rồi cũng nên.

Rầm!  

Diệp Thành vừa rời đi, ngọn núi nhỏ mà trước đó Diệp Thành đứng đã bị Thương Minh Thượng Nhân đánh sập bằng một chưởng.  

Thấy ngọn núi nhỏ bị đánh sập, Diệp Thành thót tim.  

“Đứng lại”, phía sau, tiếng nạt nộ vang lên, Thương Minh Thượng Nhân vung tay chỉ ra một đạo chỉ mang đâm xuyên vào hư không, uy lực khủng khiếp.  

Cảm nhận được cơn ớn lạnh từ phía sau, Diệp Thành lật tay lấy ra thanh Thiên Khuyết chắn trước người.  

Bang!  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play