Theo như người ngoài thấy thì câu nói này của Diệp Thành có phần ngông cuồng tự đại nhưng hắn lại có tư cách để nói câu ấy, từ khi tiến giới tới cảnh giới Chân Dương đỉnh phong, cấp bậc linh hồn tới cấp Địa chân khí tiến hoá thành linh lực thì khả năng chiến đấu của hắn đã vượt trội hơn trước kia, lại thêm có tiên hoả, thiên lôi và rất nhiều bí pháp khác nên hắn có sự tự tin tuyệt đối để đối đầu với tu sĩ ở cảnh giới Không Minh tầng thứ ba trở xuống.  

Có điều phía sau hắn là ba người ở cảnh giới Không Minh, kể cả là hắn của hiện tại thì cũng phải né tránh vội.  

“Ta nói này tiểu tử, ta vừa mới tỉnh dậy thì thấy động tĩnh của ngươi không vừa đâu đấy”, trong đầu Diệp Thành chợt vang lên giọng ồm ồm của Thái Hư Cổ Long, nó như thể trông thấy được cảnh tượng hiện tại phía Diệp Thành thông qua chín phần phân thân của hắn.  

“Là bọn họ đụng tới ta trước, chẳng nói chẳng rằng cứ thế đòi ăn thịt ta, mẹ kiếp”.  

“Đánh, đánh với chúng”.  

“Đánh cái đầu ngươi, ba tên ở cảnh giới Không Minh, còn một tên ở cảnh giới Không Minh tầng thứ sáu, không phải nói chơi đâu”, Diệp Thành vừa mắng chửi vừa né tránh những đạo thần mang bắn từ phía sau tới hết sức nguy hiểm, sau đó hắn tăng nhanh tốc độ.  

“Tên tiểu tử này là gì thế chứ?”, phía sau, Viên Hồng, Viên Trí và Viên Thương mặt mày tối sầm cả lại.  

Ba người ở cảnh giới Không Minh đuổi theo Diệp Thành từ Thương Lang Cổ Thành mà vẫn không thể đuổi kịp, chỉ một tên tiểu tử ở cảnh giới Chân Dương mà đuổi cả chặng đường, bọn họ nghe thấy có quá nhiều giọng nói dị nghị, hiện giờ bọn họ chẳng còn chút thể diện nào nữa.  

Lúc này sắc trời cũng tối dần, Diệp Thành ở phía trước đã chuồn vào trong rặng núi.  

Rầm!  

Ngay sau đó, cả ba người nhà họ Viên sát phạt tới, tung một chưởng khiến một ngọn núi sụp đổ.  

Diệp Thành lập tức bị đánh bay đi, từng tảng đá đổ sụp chèn lên người hắn.  

“Mẹ kiếp”, Diệp Thành len lỏi chu ra khỏi khe đá đổ nát rồi bỏ chạy thục mạng. Hắn không dám nghỉ ngơi một giây phút nào, cứ thế quay đầu chạy một mạch.  

“Đuổi theo”, ba người nhà họ Viên lại lần nữa xông lên, không ngừng ra tay, mỗi lần ra tay đều khiến một ngọn núi sụp đổ khiến cho Diệp Thành ở phía trước đang chạy thục mạng trông càng thảm hại hơn.  

Có điều cả ba người bọn họ sau khi đuổi lên trước thì mặt đất có một luồng khói xanh bay lên giống như một bóng đen bay ra khỏi rặng núi.  

Dưới ánh trăng còn có thể trông thấy khuôn mặt của bóng đen kia.  

Hắn chẳng phải là Diệp Thành sao?  

Kì lạ không? 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play