“Bán thân sao? Chơi vậy không hay”, Từ Nặc Nghiên tặc lưỡi.  

“Đã là cược thì phải cược lớn”, trên chiến đài, Diệp Thành lên tiếng, hắn nhìn Lý Tu Minh hứng thú nói: “Nếu không thì chúng ta cược mạng đi, hoặc là ta sống, hoặc là các ngươi sống”.  

Hắn dứt lời, mọi người đều hít vào một hơi khí lạnh.  

Nếu nói về vụ các cược thì cách cược của Diệp Thành lớn hơn Lý Tu Minh nhiều. Đây có khác gì không chết thì không nghỉ?  

Không thể phủ nhận câu này của Diệp Thành khiến cho Lý Tu Minh phải bất ngờ, hắn nheo mắt, bật cười tôi độc: “Ta…cược”.  

“Một mình ngươi đồng ý không đủ”, Diệp Thành nói rồi đảo mắt nhìn những người còn lại: “Các ngươi thì sao? Nếu không cược thì có thể xuống dưới”.  

“Cược, sao lại không cược?”, Bách Lý Đoan Mộc cười giữ tợn.  

“Cược, đương nhiên cược”, những người khác cũng bật cười, theo bọn họ thấy thì mười tám người không có lý do gì để thua.  

“Được, vui đấy”, Diệp Thành nói rồi liếc nhìn Thiền Uyên Chân Nhân trên chiến đài, nói: “Tiền bối, người chuẩn bị trước đi, con nói rồi, hoặc là con sống sót hoặc là bọn họ sống sót, nếu như khi giao chiến có kẻ lén trốn đi thì tiền bối phải giúp con diệt hắn”.  

“Cái này…”, Thiền Uyên Chân Nhân á khẩu, không ngờ Diệp Thành lại nói câu này.  

“Cá cược mà, muốn cược thì phải phục tùng theo”, Diệp Thành cười nói nhưng trong mắt người khác, câu nói của hắn lại hết sức ghê rợn.  

“Hôm nay ngươi sẽ chết rất thảm”, giọng nói lạnh lùng vang lên, Lý Tu Minh đã bước ra, cứ thế sát phạt tới, tốc độ vô cùng nhanh, trong tay áo còn có điện mang bay qua, nếu nhìn kĩ thì đây chính là một thanh kiếm bạc rất dài, một kiếm bay về phía Diệp Thành.  

Diệp Thành di chuyển, hắn khẽ né người, một kiếm của Lý Tu Minh bay vọt đi ngay bên cạnh hắn.  

“Né qua được à?”, Lý Tu Minh mặt mày lạnh lùng.  

“Thưởng cho ngươi một cái bạt tai”, Diệp Thành vung tay về phía Lý Tu Minh.  

Bốp!  

Sau tiếng vang vọng khắp hội trường, Lý Tu Minh giây phút trước còn đang hùng hổ thì lúc này đơ người, hắn lùi về sau ba bốn bước không hề dừng lại.  

Diệp Thành tiến lên trước, không đợi Lý Tu Minh đứng vững, hắn đã đánh ra một chưởng.  

Ngay sau đó, Lý Tu Minh đã bay ra ngoài.  

“Đây…”, cảnh này khiến cho phía Hạo Thiên Huyền Chấn tròn mắt nhìn.  

“Sao lại mạnh vậy chứ?”, Doãn Trọng và Viên Sinh Thái ở phía đối diện bất giác nheo mắt nhìn chiến đài. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play