*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.“Được thôi, được thôi”, cả ba người không hề tỏ ra tức giận, vốn dĩ bọn họ tới đây đã khiến người ta phải khó chịu rồi, bị đuổi đi cũng là việc nằm trong dự liệu từ trước, có điều trước khi rời khỏi Ngọc Nữ Các, bọn họ lại tặc lưỡi: “Cái gì gọi là báo ứng, đây chính là báo ứng đấy”.
“Câu này, lão tử đây nhớ rồi đấy”, trong ánh mắt Diệp Thành hiện lên cái nhìn lạnh lùng, quan trọng hơn cả là Sở Huyên và Sở Linh trông giống như cô nhi quả phụ và ba người này rõ ràng tới để ức hiếp người khác, đây mới chính là lý do khiến Diệp Thành không thể nhẫn nhịn.
Ngay sau đó, bên ngoài Ngọc Nữ Các liền có người đi vào, người này xuất hiện khiến Diệp Thành phải thẫn thờ, đây chẳng phải là Tô Tâm Nguyệt của Nhân Dương Phong ở ngoại môn sao?
Tô Tâm Nguyệt từ từ tiến lên trước nhưng Diệp Thành có thể trông thấy ánh mắt mang theo vẻ mỉa mai.
Diệp Thành còn có thể nghe ra được câu nói trong đầu của Tô Tâm Nguyệt: Sát niệm quá lớn, ngươi khó thành chính quả”.
“Tô Tâm Nguyệt phải không, lão tử mà ra ngoài thì nhất định phải dạy cho cô biết thế nào là sát niệm, thế nào là chính quả, cái gì là chính đạo, cái gì là ma đạo”, Diệp Thành lạnh lùng bật cười.
“Hai vị sư thúc, xin nén đau buồn”, Tô Tâm Nguyệt đến nhanh mà đi cũng rất nhanh, trước khi đi còn không quên hành lễ với Sở Huyên và Sở Linh
“Hiện giờ là lúc thích hợp nhất để nhìn ra lòng người”, trong Tiên Hư Giới, lại vang lên giọng nói của Thái Hư Cổ Long: “Thiện và ác của nhân tính đấy”.
“Ta nhìn thấu rồi”, Diệp Thành cười lạnh lùng: “Có một số người tới vì thành tâm bái ta, ta phải cảm ơn bọn họ, nhưng có một số người tới đây vốn dĩ chỉ là để xem kịch, được thôi, đã thích xem kịch thì đợi linh hồn ta quy vị, ta phải mời bọn họ xem màn kịch hay”.
Nói rồi, Diệp Thành quỳ trên mặt đất, hắn tiếp tục nhẩm niệm bí pháp Man Hoang Luyện Thể.
Roẹt! Roẹt!
Lôi điện màu đen nhanh chóng lướt trên người hắn, mặc dù cơn đau đớn muốn xé nát linh hồn nhưng Diệp Thành đã quen rồi, cơn đau này không đang để nhắc đến nữa.
Bọn họ không ở lại lâu, trước khi rời đi không quên hành lễ cung kính với Sở Huyên và Sở Linh.
Sau khi bọn họ rời đi, Hổ Oa và Trương Phong Niên xuất hiện. Trương Phong Niên còn đỡ, ông nhìn Diệp Thành nằm trên giường Băng Ngọc, khuôn mặt như già đi rất nhiều. Còn Hổ Oa đôn hậu lại khác, cậu bé thật thà không giấu diếm tính cách, cứ thế quỳ xuống trước giường Diệp Thành mà oà khóc, hồi lâu cũng không muốn đứng dậy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT