*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi máu tươi bắn ra, phần ngực của Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, cả cơ thể hắn bị cây trường thuẫn kia găm vào trên sườn núi.
“Loại ác ma như vậy buộc phải giết”, trong đám người, Doãn Chí Bình đã thay đổi dung mạo càng tỏ vẻ phẫn nộ để kích động.
“Giết”, một câu nói của Doãn Chí Bình tạo thành làn sóng kéo theo phản ứng hô hào từ tứ phương.
“Chính phái chúng ta không dung tha cho ma đạo, giết”.
“Giết hắn”, rất nhiều người đã giơ sát kiếm trong tay lên, người nào người nấy khí thế sục sôi.
Làn sóng phẫn nộ cứ thế nhấn chìm Diệp Thành đang bị găm trên vách đá, như thể hắn chính là đại ác ma tội ác tày trời, trước từng lớp người dày đặc, bóng hình hắn càng trở nên nhỏ bé và cô đơn.
Diệp Thành khó khăn ngẩng mặt lên nhìn, hắn nhìn vào những bóng người dày đặc, đó là những tu sĩ tự nhận chính phái nhưng lại chỉ ra vẻ đạo mạo, khuôn mặt và miệng nói độc ác đó đều in sâu trong đôi mắt hắn.
Giết!
Lại là Doãn Chí Bình, hắn cố gắng kích động đám đông, mặt mày tỏ vẻ bất bình, hắn giương cung kéo tiễn chĩa về phía Diệp Thành.
Vút!
Sau khi sát tiễn bay đi, cơ thể Diệp Thành lập tức bị đâm xuyên, có điều hắn như thể không biết đau, không hề kêu gào mà im lặng đến đáng sợ.
Giết!
Ngay sau đó lại có người nhảy ra, cũng học Doãn Chí Bình giương cung kéo tiễn bắn về phía Diệp Thành. Sau người này, người ta bắt đầu cùng giương cung lên: “Trừ khử ác ma, ta phải dốc sức”.
Vút! Vút! Vút! Vút!
Cũng giống như hắn, Ngô Trường Thanh của Chính Dương Tông, Triệu Thanh của Thanh Vân Tông, Tề Chấn Thiên của nhà họ Tề ở Nam Cương, Vương Nguyên Hoá của nhà họ Vương ở Bắc Xuyên lần lượt nở nụ cười tôi độc, âm mưu của bọn họ đã thành công.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT