Đông Hoàng Thái Tâm ở bên không nói gì chỉ khẽ lắc đầu, nụ cười mang ý tứ sâu xa, ánh mắt bà ta nhìn Diệp Thành trong thuỷ màn cũng có ý khác thường.

Trong tiểu viên yên tĩnh, lầu các cũng trở nên yên tĩnh.  

Trên chiếc đệm hương bồ, Diệp Thành tĩnh lặng ngưng khí, giây phút gương Càn Khôn Nhân Quả sáng lên, lòng hắn đã nguội lạnh, hắn sẽ không vì việc này mà cho phép bất cứ chuyện gì làm phiền đến mình.  

Hắn không phải kẻ nhẫn tâm nhưng hắn căn bản không quan tâm. Người không tồn tại trong kí của hắn thì không liên quan gì tới huyết mạch của hắn cả, hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận.  

Cứ vậy, ba ngày trôi qua, hắn không hề bước ra khỏi cửa phòng, còn mấy người phía Hạo Thiên Huyền Chấn căn bản không hề rời khỏi cổ thành ở phân điện thứ chín, khi đêm xuống bọn họ lại chạy tới đây nhìn nơi này từ xa mà mang theo hi vọng.  

Và trong đêm đen tĩnh mịch, Lăng Tiêu vừa đi vào không lâu lại bị đánh bay ra khỏi lầu các, hắn ngã dưới chân Tiêu Tương đang luyện kiếm.  

Lăng Tiêu đau đớn, toàn thân thảm hại vô cùng, đây đã là lần thứ ba hắn bị ném ra ngoài rồi nhưng mỗi lần vào trong định nói chuyện với Diệp Thành đều bị hắn đánh bay đi mà không nói lời nào.  

“Ngươi…ngươi không sao chứ?”, nhìn bộ dạng thảm hại của Lăng Tiêu, Tiêu Tương chủ động nói chuyện với hắn lần đầu tiên.  

Nghe vậy, Lăng Tiêu vừa định bò dậy thì không đứng dậy nữa, hắn nghiến răng nằm trên mặt đất: “Không ổn rồi, không ổn rồi, tiểu tử đó ra tay mạnh quá, đánh gãy xương đứt gân ta rồi, ta không đứng dậy nổi”.  

Thấy vậy, Tiêu Tương mím môi, phất tay lấy ra một viên linh đan màu tím: “Đây là linh dược tạo cốt kiến mạch, ngươi ăn đi”.  

“Cái này tốt”, Lăng Tiêu mỉm cười, hắn mặt dày nhận viên linh dược, thầm nhủ đòn này của Diệp Thành lại giúp hắn. Trong chốc lát hắn còn có suy nghĩ đó chính là mỗi ngày đều chạy vào lầu các một lần, mỗi lần bị Diệp Thành đánh bay ra ngoài thì đều nhận được sự thương xót của Tiêu Tương.  

Hi hi hi…!  

Nghĩ đi nghĩ lại, tên này bất giác mỉm cười. Sau khi hắn tỉnh lại từ suy nghĩ viển vông đó, Tiêu Tương đã về lầu các rồi.  

“Bước đầu thành công”, Lăng Tiêu mỉm cười sau đó hắn chạy về tiểu viên của Diệp Thành và không quên nhìn căn phòng của Diệp Thành bằng ánh mắt cảm kích.  

Không biết nếu Diệp Thành biết được chuyện này thì hắn sẽ thế nào. Nếu như biết suy nghĩ của Lăng Tiêu như vậy thì nói không chừng lần tới hắn còn ra tay mạnh hơn nữa.  

Trời đất chìm vào im ắng.  

“Được”, Diệp Thành lập tức nhảy xuống khỏi giường.  

“Có việc này ta nhất định phải nói trước với ngươi”, Thái Hư Cổ Long nói: “Bí thuật này không phải chơi đâu, thử để biết thì được, đừng lún sâu, nếu không sẽ bị mất kiểm soát, ngươi rất có khả năng sẽ bị cuốn vào hố đen không gian”.  

“Ta hiểu rồi”, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu, hắn tĩnh lặng ngưng khí, đợi phần phân thân truyền sức mạnh long hồn cho mình.  

Tiếp đó, Thái Hư Cổ Long đem sức mạnh của mình truyền vào chín phần phân thân của Diệp Thành rồi chín phần phân thân này lần lượt truyền sức mạnh cho bản tôn là Diệp Thành. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play