“Được chứ”, mấy người phía Vi Văn Trác nhìn nhau, mặc dù Diệp Thành nói khéo léo nhưng bọn họ rất thông minh, hắn nói suy nghĩ nhưng về cơ bản là khước từ rồi.  

“Những gì nên nói chúng ta đều nói rồi, lựa chọn thế nào là do ngươi, chúng ta không ép, dù ngươi có đồng ý hay không thì sau này chúng ta cũng là bằng hữu”, bốn người lần lượt đứng dậy vả lại còn lấy ra một tấm lệnh bài trong ngực áo: “Bao giờ nghĩ thông rồi thì cầm lệnh bài này tới tìm chúng ta, chúng ta lúc nào cũng chào đón ngươi”.  

“Nhất định rồi”, Diệp Thành nhận lấy bốn tấm lệnh bài cất vào túi đựng đồ.  

“Đi thôi”, bốn người thong dong bước ra khỏi lầu các.  

Phù!  

Sau khi tiễn bọn họ rời đi, Diệp Thành mới thở phào một hơi, hắn ngồi khoanh chân dưới một gốc cây linh quả chính giữa khu vườn.  

Thế rồi, trong cơ thể hắn vang lên từng âm thanh rắc rắc của tiếng xương cốt va chạm vào nhau. Trong lúc này, Tiêu Phong và Sở Huyên mấy lần tới đây, thấy Diệp Thành đang tu luyện thì không làm phiền hắn nữa.  

Mãi tới trưa mới có một đệ tử ở phân điện thứ chín dẫn theo một người mặc bộ y phục trắng tới tiểu viên mà Diệp Thành ở.  

Người mặc bộ y phục này phong độ ngời ngời, trên hông còn đeo một bình hồ lô rượu, trông có chút khí chất của Tạ Vân nhưng cũng mang theo sự nho nhã của Đoàn Ngự, giống như tửu đồ lại giống như thư sinh.  

Người này, nếu nhìn kĩ thì há chẳng phải là Lăng Tiêu, thiếu chủ ở địa điểm cá cược tại Đan Thành sao?

Thấy Lăng Tiêu đi tới, Diệp Thành vươn vai, mặc dù hắn cảm thấy có phần bất ngờ nhưng lại không thể hiện thái độ cho lắm.  

Vả lại hắn không cần đoán cũng biết Lăng Tiêu tới đây có mục đích gì, chắc chắn giống mấy người phía Vi Văn Trác, Từ Nặc Nghiên, thế lực đứng sau hắn đương nhiên cũng nhận được tin Diệp Thành bị đẩy tới đây.  

“Hạo Thiên Trần Dạ, Đan Trung Chi Thánh”, Lăng Tiêu mỉm cười, “thật khiến ta phải bất ngờ, ngươi còn có thân phận cao đến thế”.  

“Không phải huynh cũng tới để lôi kéo ta chứ?”, Diệp Thành lấy ra vò rượu đưa cho Lăng Tiêu.  

“Không giấu gì diệp huynh, quả đúng là như vậy”, Lăng Tiêu nhận lấy vò rượu nhưng lại cười bất lực: “Có điều ta biết, khả năng này gần như bằng không, thế nhưng vì mệnh lệnh của gia tộc nên ta không thể không tới, cũng tiện thể tới thăm cố hữu”.  

“Vậy mới đúng chứ”, Diệp Thành cười nói, hắn nghe lời bộc bạch của Lăng Tiêu mà cảm thấy dễ chịu.  

“Ngươi có vẻ rất quan tâm tới người ta?”, Diệp Thành nhìn Lăng Tiêu với vẻ mặt hứng thú.  

“Vừa nãy khi đi qua ta vô tình nhìn thấy”, Lăng Tiêu cười nói: “Ta đang nghĩ là mối thù sâu đậm tới cỡ nào mới khiến cho một nữ tử tự không màng tất cả mà tự huỷ đi dung nhan của mình như vậy”.  

“Để ta đoán xem”, Diệp Thành xoa cằm: “có lẽ ngươi thích Lăng Tiêu sư tỷ rồi phải không?”  

“Nói hàm hồ”. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play