“Ừm, câu này nói rất đúng”, Tiêu Phong cười ha hả: “Người nào số phận long đong ắt sẽ được trời cao thương xót, những người như vậy đều là rồng phượng trong đám người, cũng giống như con vậy”.  

“Tiêu sư bá đừng lấy con ra làm trò đùa mà”.  

“Không phải ta lấy con ra làm trò đùa”, Tiêu Phong mỉm cười, vuốt râu: “Vậy chúng ta nói về chuyện áo giáp đi. Tiêu sư bá của con sinh ra trong gia đình tướng soái, phụ soái trong trí nhớ của ta hầu như không bao giờ cởi bỏ áo giáp. Ông ấy từng nói, cho dù thống lĩnh tam quân cũng phải chuẩn bị sẵn sàng ra chiến trường bất cứ lúc nào, dù chỉ kéo dài hai ba phút thôi cũng có thể ảnh hưởng đến kết quả trận chiến, vậy nên, bất giác ta cũng có tật xấu này. Tu sĩ cũng có chiến tranh, hơn nữa còn tàn khốc hơn thế giới người phàm rất nhiều, tu sĩ thế hệ chúng ta cũng phải sẵn sàng ra chiến trường bất cứ lúc nào”.  

Diệp Thành nghe thấy những lời này thực sự cảm động.  

Mặc dù Tiêu Phong đã cố gắng hết sức che giấu, nhưng Diệp Thành vẫn ngửi được mùi lệ khí rất rõ trên người ông, đó là lệ khí có một không hai được luyện ra từ trên chiến trường, có thể nói Tiêu Phong đã tham gia chiến tranh tu sĩ quy mô lớn không chỉ một lần.  

“Tiểu tử à!”, khi Diệp Thành đang im lặng suy nghĩ thì Tiêu Phong đã vỗ nhẹ lên vai hắn, mỉm cười bảo: “Nam nhân phải biết đương đầu gánh vác, nếu không làm gì còn chuyện để kể cho thế hệ sau?”  

“Diệp Thành sẽ luôn ghi nhớ lời dạy của sư bá”, Diệp Thành chân thành gật đầu: “Nếu được, khi nào có chiến tranh giữa các tu sĩ, con mong sư bá có thể cho phép con tham gia, con muốn được rèn luyện”.  

Nghe vậy, mắt Tiêu Phong loé lên một tia sáng, ông không trả lời Diệp Thành mà nhìn Sở Huyên: “Sở sư muội, đồ nhi của muội còn khiến ta bất ngờ hơn trong tưởng tượng đó!”  

“Hắn khác người mà huynh”, Sở Huyên nói rồi còn liếc nhìn Diệp Thành.  

“Sư phụ, người lại công kích con”.  

“Thực ra muội mong hắn được làm một đệ tử bình thường hơn”.

Ra khỏi đại điện, Diệp Thành hít vào một hơi thật sâu sau đó phóng tầm mắt nhìn ra xa.  

Không thể phủ nhận thành cổ này quả thực rất rộng lớn, sơn phong không biết bao nhiêu mà kể, mặc dù không thể so với Đan Thành nhưng đại khí cũng rất dồi dào, quan trọng nhất đó là thành cổ này khắc hoạ rất nhiều trận văn, kể cả là hắn khi nhìn vào cũng không khỏi cảm thấy rợn tóc gáy.  

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play