Vài đạo phân thân nhếch miệng cười rồi chạy đi.

Ngay sau đó, Tạ Vân, Tư Đồ Nam, Hoắc Đằng, Tề Nguyệt đều tới, tiếp đó là Nhiếp Phong, Nam Cung Nguyệt, Đoàn Ngự, Dạ Vô Tuyết, tiếp nữa, chỉ cần là bằng hữu tốt của Diệp Thành thì cơ bản đều được mấy đạo thân của hắn gọi tới.

Suỵt!

Tạ Vân vừa đi tới, đang định hô lên nhưng thấy Diệp Thành ra hiệu và còn ám chỉ hắn nhìn về phía gian phòng của Hùng Nhị.

Ôi trời!

Tạ Vân há hốc miệng, lập tức nhướng tai, còn Tư Đồ Nam và Hoắc Đằng cũng lén lút ghé sát ô cửa sổ của gian phòng.

Khụ khụ!

Phía này, Nam Cung Nguyệt, Dạ Vô Tuyết và Tề Nguyệt mặt mày ái ngại, với khả năng nghe của bọn họ thì sao có thể không biết Hùng Nhị và Đường Như Huyên đang làm gì chứ. Việc xấu hổ thế này khiến cả ba người mặt mày đỏ gay.

Khụ khụ!

Diệp Thành ho hắng, hắn bất giác day trán, còn không quên liếc nhìn mấy phần phân thân của mình: “Mẹ kiếp, không phải ta bảo các ngươi đợi lát nữa mới gọi mấy người này tới sao?”

“Chúng ta chưa mời, bọn họ tự đi theo”, mấy phần phân thân của Diệp Thành nói với vẻ mặt vô tội.

“Ra là vậy, vậy cũng không thể trách ta”, Diệp Thành ho hắng.

“Ta không ngờ thể lực của tên béo này cũng được đấy”, ở phía khác, Hoắc Đằng, Tạ Vân và Tư Đồ Nam chọc ghẹo, chúng kề bên ô cửa sổ lẩm bẩm.

“Sao có thể không được chứ, cả ngày ăn cà hổ mà”.

“Hôm nào ta cũng phải thử một chút mới được”.

Màn tiếp theo lại chẳng ra sao.

Nửa đêm, cả đám đệ tử yên ắng chờ đợi bên ngoài gian nhà của Hùng Nhị, nghe từng âm thanh vang lên có nhịp điệu.

Có điều mấy người phía Diệp Thành đã đánh giá thấp sức bền của Hùng Nhị, bọn họ cứ thế đợi hơn ba canh giờ mà âm thanh bên trong nhà trúc vẫn không hề ngừng nghỉ, ngược lại càng lúc càng hăng hơn.

“Ta phục thật rồi”, Diệp Thành day trán, “ta đúng là nhàn rỗi, còn đợi cả hơn ba canh giờ nữa”.

“Dừng thôi”, phía này, Tạ Vân hắng giọng bên ô cửa sổ.

Kẽo kẹt!

Âm thanh này vang lên từ trong nhà trúc, nếu nghe kĩ thì đó chính là âm thanh của chiếc giường lõm xuống.

Ngay sau đó, Hùng Nhị liền chạy xộc ra khỏi phòng, hắn chỉ mặc cái quần lót, đến áo lót cũng không mặc, khi thấy cả đám người đang nhìn mình với vẻ mặt đầy ý tứ, hắn suýt chút nữa đái ra quần.

“Ta ra ngoài cho khuây khoả”, Diệp Thành cười nói, sau đó rút ra mười mấy cái túi đựng đồ đưa cho mọi người: “Này, đây đều là đồ ta mang về từ Đan Thành, các huynh đệ thấy ta chu đáo chứ?”

Mặc dù biết Diệp Thành có tâm sự nhưng mọi người vẫn không nói gì, việc không vui không nên nhắc lại, tất cả cứ thế uống rượu.

Cảnh tượng tiếp theo vô cùng ấm áp, mười mấy người cùng chúc tụng nhau, không dùng linh lực hoá giải rượu.

Mãi tới đêm khuya, mọi người đều đã uống say, lúc này Diệp Thành mới lảo đảo đứng dậy, hoá giải rượu trong cơ thể rồi đảo mắt nhìn tất cả mọi người và quay người rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play