*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Mới sáng sớm, Diệp Thành vừa ngủ một giấc thật sâu tỉnh dậy bước ra khỏi gian phòng.
Tiên hoả và thiên lôi đã về vùng đan hải của hắn từ lâu, vả lại hiện giờ đều rất im ắng như đang lĩnh hội những bí pháp trong ý cảnh của Diệp Thành, đợi tới khi ra khỏi đan hải lần nữa thì chắc chắn chúng sẽ bất phàm.
Trong khoảng sân, Tịch Nhan và Hổ Oa đã dậy tu luyện từ sớm, người nào người nấy mồ hôi đầm đìa, không biết mệt là gì.
“Tiểu nha đầu này không hề đơn giản mà, rõ ràng là có khả năng tu luyện”, Diệp Thành tĩnh lặng nhìn Tịch Nhan, hắn lại lần nữa tấm tắc, thanh kiếm Lăng Sương trong tay cô bé được vung ra xuất thần.
Rồi sau đó, Sở Huyên đi vào rừng trúc, cô mặc trên mình bộ Tiên Nghê Thường bảy màu, phong thái hơn người, trông cô chẳng khác gì tiên tử hạ phàm từ cửu trùng thiên, thanh tao vô ngần.
Diệp Thành lại nhìn Sở Huyên đến mức u mê, có điều điều khiến hắn cảm thấy tiếc đó là Sở Huyên chỉ mặc bộ Tiên Nghê Thường mà không cài trâm Phượng Ngọc Châu.
Woa!
Sở Huyên vừa đi vào, Tịch Nhan còn đang múa kiếm đã tròn mắt nhìn: “Cô cô, người thật đẹp”.
“Tiểu nha đầu, con càng ngày càng biết nói chuyện đấy”.
“Cô cô gì chứ, sau này phải gọi là sư tổ”, Diệp Thành đi tới, đầu tiên nhìn Tịch Nhan với vẻ mặt nghiêm túc nhưng khi quay sang nhìn Sở Huyên thì hắn lại hi hi ha ha: “Sư phụ, có phải người nhớ tới con rồi không”
“Có phải ngươi nghĩ nhiều rồi không?”, Sở Huyên nói hờ hững khiến Diệp Thành cảm thấy ái ngại, thấy Diệp Thành bị chọc như vậy, Tịch Nhan ở bên che miệng cười khúc khích.
“Đi, đi, mau đi tu luyện”, Diệp Thành xua tay đuổi Tịch Nhan đi.
“Hi”, Tịch Nhan lại cười tủm tỉm sau đó tiếp tục vung thanh kiếm Lăng Sương trong tay.
Phía này, Diệp Thành đã ghé tới gần Sở Huyên, hắn xoa xoa tay cười xoà: “Sư phụ, hôm nay con muốn xuống núi đi chơi”.
“Không được xuống núi”, Sở Huyên khẽ giọng lên tiếng.
“Không phải người định cấm túc con trên núi luôn đấy chứ?”, Diệp Thành bưng vẻ mặt ủ rũ nhìn Sở Huyên.
“Không phải ta nói rồi sao, đợi Linh Nhi xuất quan ta cho ngươi xuống núi”, Sở Huyên nói thản nhiên.
“Con không hiểu”, Diệp Thành gãi đầu bức bối: “Con xuống núi hay không thì liên quan gì đến việc cô ấy xuất quan?”
“Dù sao thì Linh Nhi không xuất quan, ngươi cũng đừng hòng xuống núi”.
“Biết thế con thà ở Đan Thành thêm vài hôm còn hơn”, sắc mặt Diệp Thành trùng xuống: “Lão bối Đan Thần kia còn chuẩn bị gả vợ cho con nữa, con nên động phòng rồi mới quay về”.
“Ồ”, nghe vậy, Sở Huyên tủm tỉm cười, nhìn Diệp Thành với vẻ mặt đầy hứng thú: “Tiểu tử, ngươi được ưu ái thật đấy”.
“Cũng…cũng tạm ạ”, Diệp Thành cười trừ: “Tu sĩ cũng là người, vấn đề sinh lí dù gì cũng phải giải quyết chứ ạ?”
“Diệp Thành, thực ra làm thành chủ của Đan Thành cũng không phải không tốt”, Sở Huyên hít vào một hơi thật sâu.
Cô chuyển chủ đề rất nhanh khiến Diệp Thành nhất thời chưa kịp phản ứng lại, hắn gãi đầu nhìn Sở Huyên thăm dò: “Sư phụ, có phải người có chuyện gì giấu con không?”
“Ta có thể có chuyện gì giấu ngươi chứ?”, Sở Huyên nhún vai, thể hiện vẻ mặt thoải mái, nhưng cho dù cô thể hiện thế nào thì cũng không dám nhìn thẳng vào mắt Diệp Thành như thể lo sợ điều gì đó.
“Có, nhất định có”.
“Có cái đầu ngươi”, Sở Huyên lườm Diệp Thành: “Đừng có cả ngày dở thần ở quỷ, có thời gian thì tu luyện thêm củng cố tu vi Chân Dương của ngươi đi, luyện thêm luyện đan thuật của ngươi nữa”.
Nói tới tu luyện, Diệp Thành bất giác xoa tay, cười xoà: “Sư phụ, người có huyền thuật Quan Trận Pháp không, chính là loại mà hai người hoặc ba người cùng hợp sức ấy”.
“Nói năng hàm hồ, ta vẫn luôn hào phóng như vậy”, Sở Huyên nói bằng giọng không mấy dễ chịu.