*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Diệp Thành biết tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân vốn không hề yếu nhưng cái mà chúng còn thiếu chính là bí thuật và huyền pháp lớn mạnh, đêm đó nếu như chúng có nhiều bí pháp của hắn thì sẽ không thể bị hai tên Huyết Vu kia đánh về nguyên hình được.
Tiếp đó, tiên hoả đạo thân và thiên lôi đạo thân ngồi xuống, không ngừng lĩnh hội bí pháp thần thông trong ý cảnh của Diệp Thành.
……….
Đêm tối, Hằng Nhạc Tông lại không hề yên tĩnh. Trên một đỉnh núi của Hằng Nhạc Tông có tiếng nữ tử gào khóc, tới khi vào trong thì mới biết đó là một nữ đệ tử y phục không còn chỉnh tề, toàn thân nhếch nhác, nước mắt đầm đìa, phần váy còn có vệt máu đỏ tươi như màu hoa anh đào.
“Ta sủng ái muội đã là vinh hạnh của muội rồi”, một giọng nói u ám vang lên mang theo vẻ giễu cợt, Doãn Chí Bình nằm ngả người trên chiếc ghế, miệng nhếch lên tôi độc: “Ta là Thánh Tử của Hằng Nhạc, sau này cả Hằng Nhạc chính là của ta cho nên ta khuyên muội biết điều một chút đi, chuyện đêm nay tốt nhất giữ kín cho ta, nếu khiến Thánh Tử ta đây không vui thì hậu quả thế nào, muội biết rồi đấy”.
Nữ đệ tử kia không nói gì, cố gắng dùng y phục đã bị xé rách tả tơi che đi cơ thể của mình và bỏ chạy thục mạng, khuôn mặt dàn dụa nước mắt.
Sau khi nữ đệ tử kia rời đi, một bóng hình bước vào, trước hết là cung kính hành lễ với Doãn Chí Bình sau đó mới nói bằng giọng nịnh bợ: “Không biết tiếp theo Thánh Tử muốn nữ đệ tử của núi nào, ta sẽ thay Thánh Tử bắt về”.
Doãn Chí Bình vân vê chiếc nhẫn ngọc, cười u ám: “Khổng Tào, ta nghe nói tên Hùng Nhị kia có cô vợ tên Đường Như Huyên, không biết có chuyện này không?”
“Đường…Đường Như Huyên?”, Khổng Tào cau mày: “Thánh Tử, tên Hùng Nhị đó không phải là người của nhà họ Hùng ở Nam Cương sao? Người đụng tới nàng dâu của nhà họ có phải là quá…”
“Nhà họ Hùng ở Nam Cương?”, Doãn Chí Bình cười giễu cợt: “Đến cả Dương Đỉnh Thiên cũng không đụng được tới ta, bọn chúng là cái thá gì, bắt cô ta về đây cho ta, nếu xảy ra chuyện thì ta đây gánh, nhớ lấy, lén lút bắt về, đừng quá mạnh động”.
“Vâng”, Khổng Tào vâng lệnh, quay người rời đi.
Sau khi Khổng Tào rời đi, Doãn Chí Bình lại lần nữa nhếch miệng cười lạnh lùng: “Đường Như Huyên, ta chăm sóc cho phần dưới của cô đến chết thì thôi, Diệp Thành, ta muốn xem xem ngươi có thể trốn tới bao giờ. Hừ, hừ….”
……..
Đêm khuya, ở đại điện trưởng lão của Hằng Nhạc Tông rợp bóng người. Thông Huyền Đạo Nhân vẫn ngồi ở một vị trí cao nhất trong đại điện, khuôn mặt rõ vẻ uy nghiêm.
“Việc này không phải lỗi do hắn”, Thông Huyền Chân Nhân trầm giọng: “Nữ đệ tử kia của Ngọc Linh Phong đã thú nhận mình dụ dỗ kí chủ rồi”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT