“Đó, đó, mau lên, tóm lấy nó, mẹ kiếp, lại chạy rồi…”, tiếp sau đó, trong Vạn Đan Bảo Điển chỉ toàn tiếng hô hớt hải của Diệp Thành.  

“Bên trong rốt cục đang làm gì thế chứ?”, bên ngoài Vạn Đan Bảo Điển, một lão già tóc bạc bên cạnh Đan Thần chốc chốc lại lên tiếng nói như vậy, từ khi ông ta tới đây đều chỉ nghe thấy tiếng hớt hải của Diệp Thành.  

“Đúng là tên tiểu tử thú vị”, Đan Thần ở bên khẽ vuốt râu.  

“Đan Thần, trước đó chúng ta đem ý cảnh luyện linh đan năm vân phân tách ra có phải là có phần thất đức không?”, lão già tóc bạc kia ho hắng nhìn Đan Thần: “Như vậy làm trái lời của Đan Tổ mà”.  

“Chẳng còn cách nào khác”, Đan Thần lắc đầu bất lực, “chúng ta cần phân biệt những ý cảnh luyện đan đó, lẽ nào ông quên đi năm xưa đan phương mà Đan Hồn khát máu tìm thấy ở đâu rồi sao? Đó chẳng phải là trong Vạn Đan Bảo Điển sao?”  

“Cũng đúng”, lão già tóc bạc gật đầu: “Đem những ý cảnh luyện đan dược tà ác kia trừ khử để tránh khỏi hoạ diệt thế gian”.  

“Chạy, ngươi chạy nữa hả?”, trong Vạn Đan Bảo Điển, Diệp Thành và Đan Tổ Long Hồn đã nắm bắt được ý cảnh luyện đan của linh đan năm vân kia, cả hai mệt rã rời, toàn thân đầm đìa mồ hôi.  

Ngay sau đó, Đan Tổ Long Hồn đem ý cảnh luyện đan của linh đan năm vân kia lạc ấn trong thần hải của Diệp Thành.  

“Càn Khôn Tạo Hoá Đan”, ngay sau đó, trên khuôn mặt của Diệp Thành xuất hiện nét vui mừng thấy rõ vì cái gọi là Càn Khôn Tạo Hoá Đan chính là một loại linh dược tôi hồn, là linh dược thượng hạng thuộc loại linh hồn, đây là linh dược rất quý giá.  

“Được, làm tốt lắm”, Diệp Thành ngồi trên đầu Đan Tổ Long Hồn, hắn xoa xoa đầu Đan Tổ Long Hồn mà nói.  

Gừ! Gừ!  

Được Diệp Thành khen ngợi, Đan Tổ Long Hồn có vẻ rất vui mừng, nó không ngừng xoay mình bay cuộn lên trên, cứ thế đưa Diệp Thành bay khắp Vạn Đan Bảo Điển. Mặc dù Đan Tổ Long Hồn không thể nói chuyện nhưng Diệp Thành lại có thể cảm nhận được tâm trạng vui mừng của nó.  

Ngay sau đó, cả hai người bị một sức mạnh thần bí và mạnh mẽ đưa ra khỏi Vạn Đan Bảo Điển.  

Phù!  

Vừa ra ngoài, Diệp Thành đã thở phào một hơi mang theo tàn khí, mặt hắn nở nụ cười rạng rỡ.  

Thấy Diệp Thành vui mừng như vậy, vị trưởng lão mặc y phục trắng hiếu kỳ hỏi một câu: “Tiểu tử, ngươi lĩnh hội được mấy ý cảnh linh đan trong đó?”  

Diệp Thành không nói gì, chỉ mỉm cười giơ lên ba ngón tay.  

“Tiểu hữu”, phía này, Đan Thần mỉm cười ôn hoà: “Con có muốn rời khỏi môn phái cũ làm người kế cận vị trí thành chủ của Đan Thành ta không? Sau khi ta thoái vị con sẽ là thành chủ thứ một trăm bốn mươi hai”.  

“Rời…rời khỏi môn phái cũ?”, Diệp Thành bất giác cau mày, trong đầu hắn chợt hiện lên hình ảnh Sở Huyên, Sở Linh, Tịch Đan, Hổ Oa, Dương Đỉnh Thiên, Từ Phúc, Hùng Nhị.  

Rời khỏi môn phái cũ là việc mà hắn chắc chắn không thể làm được, người của Đan Thành sẽ không tham gia vào việc tranh đấu của các môn phái.  

Còn hắn là đệ tử của Hằng Nhạc Tông vả lại hắn cũng biết Chính Dương Tông và Hằng Nhạc Tông sớm muộn cũng sẽ có ngày xảy ra chiến tranh, nếu như gia nhập vào Đan Thành thì có nghĩa rằng hắn phải trơ mắt nhìn tông môn bị diệt vong đến chết nhưng không thể ra tay tương trợ. 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play